Hạnh phúc mang hình một nụ cười có thể kéo tớ qua cả mùa đông, mang hình một giọng nói vẫn gọi tên tớ như bao người khác nhưng đối với tớ lại cực kỳ đặc biệt.
Hạnh phúc mà mọi người thường hay nói đến, đối với tớ vô cùng trừu tượng. Nhất là về khía cạnh tình yêu, tớ lại càng chẳng thể hình dung. Thế nhưng không biết từ lúc nào, hạnh phúc mà tớ thấy lại bắt đầu có hình hài rõ ràng.
Có phải nó mang hình chiếc xe vẫn đèo tớ mỗi chiều lộng gió? Tớ ngồi sau líu lo với những câu chuyện không đầu không đuôi, nhưng người ngồi trước lại vui cười tít mắt. Mặc buổi sớm hay những tối muộn, mặc yêu đời hay qua những khó khăn, nó luôn kiên tâm cùng tớ rong ruổi. Quãng đường về nhà vì thế mà yên bình đến lạ.