cập nhật: 10:12 24/06/2019[ten]Có những nỗi đau chỉ là… im lặng [/ten][info]Chúng ta gặp nhau trong một buổi tối cuối thu se lạnh, cậu nhạt nhòa trong mắt tôi, một đứa học sinh lớp 12 còn tràn đầy nhiệt huyết. Có phải chăng sự đồng cảm về cuộc sống, về hoàn cảnh gia đình đã đưa chúng ta lại gần nhau hơn từ lúc nào không rõ….
[img]http://policy.mobie.in/images/noi_dau_im_lang-300x200.jpg[/img]Những cảm xúc đầu đời, những nụ cười nở rộ hay cái nắm chặt tay trong mùa đông buốt giá…cứ như thế, chúng ta, tôi và cậu đã có bắt đầu với định nghĩa ” tình yêu” !!! Trải qua cùng nhau suốt nững ngày tháng cuối cùng của thời học sinh áo trắng, đã có bao nhiêu kỉ niệm vô cùng đẹp đẽ, chúng ta đã từng nắm tay nhau như thế…
Lên đại học… có phải qua rồi cái thời ngây ngô trong sáng! Những nỗi đau thật sự ùa về bên tôi. Cậu! một con người tham vọng, luôn muốn mọi thứ phải thật hoàn mĩ, luôn muốn mọi điều phải thật trọn vẹn, như cái cách mà cậu đã dối lừa tôi.
“Cậu không mang lại cho tôi những điều tôi cần, một cái nắm tay giữa phố, một cuộc sống tương lai, một mối quan hệ đúng đắn” cậu nói.
Và cũng với vỏn vẹn một lý do như vậy, tôi âm thầm làm cái bóng thứ ba để cậu có thể sánh bước bên cạnh người mang lại cho cậu những điều cậu thầm mong ước.
Cuộc sống thật trớ trêu phải không? Tôi không phải là con người hoàn hảo, tôi không phải là kẻ toàn năng, tôi không thể mang lại tất cả nhưng thứ cậu cần, nhưng tôi luôn là người cho đi tất cả những thứ tôi có. Khi tôi quyết tâm xa rời cậu, cố quên đi bao nhiêu kí ức đau xót, thẫm đấm nước mắt, cậu lại tìm đến tôi, như một chốn dừng chân nghỉ tạm trong cuộc hành trình tìm kiếm tương lai. Tôi, yếu ớt chống chọi lại với điều đó, cậu có biết rằng suốt bao nhiêu ấy thời gian ở bên nhau, nước mắt tôi chưa bao giờ ngừng lại, tâm hồn tôi luôn cảm thấy cô đơn. Tôi tiếc nuối, tôi gào thét trong vô vọng. Cậu, một người chỉ biết làm những gì cậu thích, mặc kệ hậu quả, mặc kệ cho tôi, một mối tình gắn bó đau thương.Đã bao nhiêu lần tôi chỉ muốn kết thúc cái cuộc sống này chỉ vì mỗi húng ta đã quá mệt mỏi trên con đường ấy, tôi hoang mang, lo sợ, liệu rằng khi tôi ổn cậu lại tìm đến và phá vỡ nó. Tôi đã từng trải qua ngàn vạn cảm giac đau thương, cái niềm đau mà không ai khác do chính cậu mạng lại! Tôi từng trách cậu rất nhiều, oán hận cậu ngập tràn trong tâm trí tôi, tôi chỉ muốn đến bên cậu và cho cậu những cái bạt tai đau rát. Vậy đấy, cậu đã biến tình yêu tôi thành thù hận. Tôi và cậu như hai kẻ điên loạn, loay hoay mãi không thoát ra khỏi vòng xoáy ngu ngốc do mình tạo ra…
Thấm thoát đã là tuổi 22!!! Tôi giờ đây cũng cảm nhận đủ rồi, tôi trấn tĩnh lại tất cả những cảm xúc trong lòng, tôi biết, đã đến lúc trả lại cậu về cuộc sống ấy, còn tôi sẽ lại bước tiếp trên con đường của tôi. Tôi chặn facebook, số điện thoại, không còn muốn nhìn thấy cậu rạng rỡ hạnh phúc bên người ta vì tôi sẽ đau lắm. Lòng tôi vơi dần nỗi buồn nhưng bình yên trong tôi chưa trọn chữ. Tôi đau, nhưng đau ở tuổi 22 nó khác với tuổi 18 thơ thẩn ngẩn ngơ.
Tôi biết rằng giờ đây trong tôi có những nỗi đau chỉ là… im lặng!!![/info]