cập nhật: 15:33 09/06/2019[ten]Tình yêu này là có thật … ?[/ten][info]Dù có gì xảy ra, dù bao nhiêu năm trôi qua và dù anh mang hình hài hay ẩn dưới danh phận nào, thì anh, mãi mãi bị em giăng lưới… luôn là thế…
-Anh à, bầu trời rộng lớn quá nhỉ? Nó có chỗ cho những chú chim kia thì có chỗ cho chúng ta không anh?
-Nhã Thy, em cần một bầu trời tự do, thoát khỏi nơi đây thế sao?[img]/images/thay_doi_cach_song_2.jpg[/img]-Không phải, chỉ là, chúng ta đâu thể ở lại đây mãi, đúng không anh? Sẽ đến lúc phải ra đi, em chỉ nghĩ… nếu ngày đó đến, thì chúng ta sẽ phải làm sao?
-Ngốc ạ, vẫn còn con đường khác tốt hơn cơ mà. Chỉ cần có ai đó nhận nuôi em, thì em nghiễm nhiên có thể đi khỏi cô nhi viện này và có một cuộc sống thật hạnh phúc rồi.
-Em không thích, không thích! Em chỉ muốn ở bên cạnh anh và các sơ thôi. Thế là đủ. Nếu ra đi thì cũng là đi để tự lập bản thân, em tuyệt đối không rời xa anh và nơi này.-Đừng nói những điều ngốc nghếch đó, Nhã Thy! Em không cần một gia đình sao? Anh và nơi nhỏ bé này, sao có thể bù đắp cho em một gia đình thực sự chứ?
-Em không cần. Cả cha mẹ ruột cũng đã bỏ rơi thì những người nhận nuôi có hơn gì. Em chỉ cần anh thôi.
-Ngốc quá!
Hai đứa trẻ ngồi bên nhau trên thảm cỏ xanh mướt mắt, khẽ ngắm nhìn nền trời trong veo một sắc biếc, khẽ tựa vào vai nhau, như một chỗ dựa, cuối cùng còn lại, một lời hứa: “Chúng ta sẽ không chia ly, dù bao nhiêu năm nữa…”
Năm đó, cô mới mười ba, anh mười lăm. Nhưng họ đã bên nhau hơn mười năm đằng đẵng. Những đứa trẻ mồ côi, hoặc thất lạc đã tồn tại lay lắt với một niềm an ủi như thế. Thế nhưng, chỉ một thời gian ngắn sau, lời hứa ấy đã tan vỡ như những miếng thủy tinh vụn và cào xé cõi lòng Nhã Thy. Một chuyến dã ngoại oan nghiệt với tai nạn ô tô đã cướp Minh Kiên đi mất. Những gì Nhã Thy nhận được chỉ là lời giải thích mơ hồ… “không thể cứu chữa”, “đã được hỏa táng…” Cô bé có lẽ đã gục ngã, nhưng cô nhận ra, không có Minh Kiên cũng tức là không ai ở bên cạnh để giúp cô vượt qua. Cô ra đi, khỏi nơi nhỏ bé đầy kỉ niệm ấy, đầy những kí ức trĩu nặng và bóng hình thân thuộc của anh. Vì đâu đó, trong cô, vẫn le lói một hi vọng nhỏ nhoi… Anh còn sống.
*
Tám năm sau, Nhã Thy đã trở thành sinh viên Đại học. Dù cuộc sống đơn độc rất vất vả, nhưng cô vẫn luôn cố gắng hết sức mình, với mong muốn một ngày nào đó sẽ tìm được bầu trời để tung cánh bay đi.
-Nhã Thy, cô lên dọn dẹp trên phòng 0802 nhé.
-Vâng, em biết rồi ạ.
-À này, vị khách trong phòng đó là con trai của giám đốc khách sạn này đấy. Cô nhớ chú ý cẩn thận đấy!
-Vâng ạ, em biết mà.
“Cố lên nào, Nhã Thy! Xong việc ngày hôm nay là có thể về nhà làm tiếp luận văn rồi!”
-Xin chào, tôi là người dọn phòng đây ạ.
Nhã Thy đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, thẽ thọt nhìn vào bên trong căn phòng hạng sang. Một thanh niên khá cao đang nghe điện thoại bên cửa sổ, khẽ hất tay ra hiệu cho cô. Nhã Thy khẽ dạ một tiếng rồi lật đật làm việc của mình. Bất giác một cảm giác thân quen kì lạ hiện lên trong lòng, nhưng cô cũng mau chóng lờ nó đi.
-Tôi hiểu rồi, hãy nhanh chóng giải quyết ổn thỏa vụ này, đừng để lây lan ra ngoài…
Giọng nói âm trầm mang nét quen lạ thường khiến Nhã Thy bất giác ngẩng lên nhìn.
-Minh Kiên!!! Là anh sao? – Nhã Thy kêu lên thảng thốt.
-Cái gì? – Người đàn ông liếc mắt nhìn cô khó hiểu – Cô, nói cái gì?
Cô ôm chầm lấy người trước mặt, nước mắt tuôn ào ạt.
-Em biết mà, em đã biết nhất định anh còn sống.
-Buông ra, cô làm cái gì vậy? – Hắn thô bạo đẩy cô ra, phủi lại hai cánh tay áo – Tôi không quen biết cô. Tôi cũng chẳng biết Minh Kiên là ai.
-Minh Kiên à, anh… – Nhã Thy nhìn hắn đầy hụt hẫng – Làm sao anh có thể không biết em được? Em là Nhã Thy đây mà, chúng ta đã ở cùng nhau trong cô nhi viện suốt mười mấy năm…
-Thôi ngay đi! Hắn nhìn cô khinh miệt – Cô nghĩ mình đang nói chuyện với ai mà dám nói những lời điên rồ đó? Tôi không biết Minh Kiên là ai cả, rõ chưa? Còn giờ thì tránh! – Nói rồi, kẻ đó lạnh lùng đấy cô sang và bỏ đi, để lại Nhã Thy giàn giụa nước mắt nhìn theo đầy đau đớn.
Hoàng hôn âm thầm rải những mảng mật màu hổ phách ngọt lịm từng góc đường. Lại một chiều gió heo hút cô quạnh nữa đến và sắp trôi đi. Nắm chặt chiếc khăn quàng cổ mỏng manh như một cách để bám víu, để đứng vững, để níu giữ từng bước chân vô định trên con đường lát gạch đá. Nhã Thy, giờ chỉ còn quay cuồng với những lời nói mênh mông trong trí óc
Cậu ấy là Minh Huy, con trai của chủ tịch tập đoàn. Từ nhỏ đã thường theo bố mẹ đến đây nên nhiều nhân viên lâu năm biết mặt lắm. Tương lai sẽ là người nắm giữ cả khách sạn đấy.
Minh Huy… không phải Minh Kiên sao? Đúng rồi, nếu là Minh Kiên, sẽ không như vậy, sẽ không đối xử với em nhẫn tâm thế. Nếu thế thì… anh đã… thật sao?
*
Nhã Thy rụt rè bước vào căn phòng 0802 một lần nữa. Dù đã biết rằng cậu ấm con chủ tịch đã ra ngoài từ lâu nhưng cô vẫn không tránh khỏi cảm giác lo lắng. Chuyện lần trước đã gây ấn tượng xấu như vậy, không biết anh ta có gây khó dễ gì cho cô không, có khi còn đuổi việc như chơi ấy chứ! Khẽ thở ra, cô nhẹ nhõm hẳn khi thấy không có ai trong phòng, liền bắt tay vào việc. Bỗng, từ đâu đó vang lên những tiếng động lạ thường khiến Nhã Thy không khỏi chú ý. Cô chậm rãi, dò dẫm bước đến, một bóng đen đang loay hoay mò mẫm nơi tủ két trong căn phòng. Trộm, là trộm!!! Nhã Thy kêu lên thất thanh. Tên trộm thấy bị phát giác vội vã bỏ chạy, xô mạnh cô ra rồi lao vội qua cửa sổ. Nhã Thy mất đà, trượt chân ngã, đầu đập mạnh vào kệ tủ. Một cơn đau nhói xâm chiếm đầu óc khiến cô muốn ngất đi, nhưng vẫn cố hết sức ngồi dậy xem xét đã bị mất gì hay chưa. Thật may mắn, tên trộm đã mở được két nhưng dường như chưa kịp lấy đi gì. Bất giác, qua đôi mắt đã nhòa, Nhã Thy nhìn thấy một sợi dây chuyền hình đôi cánh thiên thần rất quen thuộc. Sao giống sợi dây của anh ấy đến thế? Và cô gái ngã xuống, lịm đi dưới sàn nhà khi vừa trông thấy hai chữ N.T nơi mặt sau của sợi dây.
“-Tại sao lại khắc tên em trên sợi dây của anh?
-Để anh không bao giờ quên em cả, dù bao nhiêu năm sau nữa…
-Anh dám quên em sao? Minh Kiên, đứng lại cho em!”
*
-Cô gái đó ổn chứ? – Minh Huy hỏi trong lúc vẫn quan sát đoạn băng ghi lại những gì đã xảy ra.
-Vâng, đầu cô ấy bị thương những đã được sơ cứu rồi. Sẽ ổn thôi ạ.
-Hãy bồi thường cho cô ta, bằng tăng lương hay gì đó thì tùy ông.
-Này, cô làm gì vậy? Cô đang bị thương đấy! – Từ ngoài cửa bỗng vang lên những âm thanh hỗn loạn. Nhã Thy, với miếng băng trắng toát lên đầu, cố lê từng bước khó nhọc vào phòng.
-Làm ơn, xin anh, hãy cho tôi chút thời gian, tôi có việc nhất định có chuyện phải hỏi. Làm ơn…
Minh Huy nhìn cô khó hiểu và chán nản, nhưng hắn vẫn uể oải phất tay ra hiệu cho người quản lí lui ra ngoài, rồi quay lại nhìn cô:
-Nói nhanh đi, tôi không rỗi việc.
-Anh, nhất định là anh biết Minh Kiên ở đâu phải không? Anh biết anh ấy mà. Phải không?
-Cô đang nói cái gì thế hả? Lại là Minh Kiên, Minh Kiên của cô thì cô hãy tự mà tìm hiểu chứ…
-Không, nhất định là anh biết. Sợi dây chuyền đó, sợi dây chuyền trong tủ là của anh ấy, nó có khắc tên tôi, thật đấy. Tôi đảm bảo mà… – Nhã Thy gần như quỳ xuống van xin kẻ lạnh lùng ngồi trước mặt, nước mắt thấm đẫm trên gương mặt cô gái – Xin anh, hãy nói cho tôi biết, Minh Kiên đang ở đâu… Làm ơn…
Minh Huy nheo mắt đầy kinh ngạc nhìn người con gái nhỏ bé trước mắt. Bàn tay hắn nắm chặt theo dòng suy nghĩ. Một lát sau, giọng nói lạnh lẽo vang lên:
-Thôi được. Nếu cô muốn biết đến thế, cô sẽ có cơ hội. Nhưng tôi không phải người giúp không cho ai cái gì cả, rõ chứ? Vì vậy, ngày mai hãy nghỉ việc ở khách sạn… – Nhã Thy hoảng hồn nhìn hắn – … và hãy đến làm người hầu cho nhà của tôi. Là người hầu đấy. Liên lạc với quản lí để biết những gì cô phải làm. Cơ hội của cô đấy.
Nhã Thy, ngỡ ngàng nhìn theo lưng hắn đến khi bóng dáng khuất hẳn.
*
-Cố lên nào, chỉ còn ba lần nữa thôi.
Cô gái hì hục lau cái sàn nhà bóng loáng tự động viên mình, dù mồ hôi đã chảy thành từng hàng trên gương mặt mệt mỏi. Vậy đã gần hai tháng từ khi Nhã Thy đến làm việc, chính xác là làm người hầu kẻ hạ cho đại thiếu gia kiêu ngạo Minh Huy. Chỉ hai tháng với cô đã bằng bao nhiêu năm lăn lộn trên đường đời. Hắn hành hạ cô đủ phương thức. Chỉ nội chuyện lau sàn nhà thôi, mà đã vặn vẹo ra lệnh cô phải lau hàng ngày, một ngày năm lần. Chưa kể đến những lần phải phục vụ tên công tử này từng chút, sai vặt như chong chóng. Thậm chí, hắn không tiếc lời xúc phạm, mỉa mai cô, đúng chất con nhà giàu coi trời bằng vung. Nhưng Nhã Thy, với sức chịu đựng đáng nể, đã nhịn nhục và sống sót. Chỉ cần nghĩ đến Minh Kiên, cô có thể chịu đựng được tất cả. Và quả vậy, sau một thời gian, quan hệ cậu chủ – cô hầu của cả hai được cải thiện rõ rệt. Hắn dần dần thôi càu nhàu cô, cũng giảm tải những công việc không tên, nhất là khi đám bạn ăn chơi của hắn lăm le chơi ác, hạ nhục một kẻ thấp bé như cô, hắn đã đứng ra bênh vực. Vì vậy, Nhã Thy vẫn kiên nhẫn hoàn thành công việc của mình và chờ đợi lời hứa của Minh Huy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt:
-Này, cô hãy mang rượu ra hồ bơi cho tôi. Ngay lập tức!
Nhã Thy chưa kịp hoàn hồn đã thấy tên công tử đó đứng lặng thinh bên hồ bơi ngoài sân. Cô vội vã dọn dẹp rồi nhanh chóng mang rượu ra cho hắn dù trong lòng khá thắc mắc.
-Tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi ạ, thưa cậu chủ.
-Để đấy đi. – Hắn vẫn quay lưng về phía cô, từ từ rút trong túi ra một sợi dây.
-Đó, đó là…
-Phải, là sợi dây của Minh Kiên của cô đấy. – Rồi hắn thẳng tay quăng xuống hồ nước xanh biếc trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô. – Tôi lỡ đánh rơi rồi. Xuống đấy nhặt nó lên đi.
-Anh, anh… – Nhã Thy trân trối nhìn.
-Nhanh lên! Không phải cô quý nó lắm sao? Nhặt nó.
Cô quăng ánh nhìn căm giận lên kẻ nhẫn tâm đó, rồi nhắm mắt lao xuống hồ nước. Cố căng mắt ra để tìm kiếm, kìa, nó đã nằm yên dưới đáy hồ. Cố vùng vẫy trong làn nước lạnh ngắt để vươn tới, Nhã Thy nghẹt thở bởi áp lực. Minh Kiên à, chỉ cần là vì anh thì…
-Nhặt nó rồi lên ngay đi. – Minh Huy quay lại tìm kiếm cô gái nhưng đáp lại chỉ là một thân ảnh nhỏ bé đang vùng vẫy tuyệt vọng dưới mực nước sâu. – Cô làm sao thế hả? Lên ngay cho tôi! Cái, cái gì… Cô không biết bơi sao? Thật là… – Hắn lao ngay xuống nước, tóm lấy cơ thể đã mềm nhũn của Nhã Thy, cô gần như bất tỉnh, bàn tay vẫn nắm chặt sợi dây.
-Không biết bơi mà dám lao xuống, chỉ vì sợi dây này? Em yêu Minh Kiên thế sao?
-Ừm… – Nhã Thy khẽ cựa mình hé mắt. Cô cảm thấy dường như mình đã vừa trải qua một giấc ngủ dài. Một bóng người mờ mờ đang lặng đứng bên cạnh cô. Cố mở mắt rõ hơn, cô nhận ra đó là cậu chủ của mình. Minh Huy liền quay người bỏ đi khi thấy cô đã tỉnh dậy, bỏ lại những câu chữ ra lệnh không âm sắc:
-Tỉnh rồi thì mau chóng chuẩn bị, đi theo tôi.
Nhã Thy chuếnh choáng chạy từng bước, vất vả lắm mới đuổi kịp người đi trước. Hắn dẫn cô đến bệnh viện lớn của thành phố, băng qua những hành lang dài trắng toát và sặc mùi thuốc sát trùng. Cuối cùng, hắn dừng lại trước cửa một căn phòng khuất sau những bức tường, quay lại nhìn cô vô cảm rồi đẩy cửa và quay mặt đi. Nhã Thy rụt rè nhìn vào bên trong: Một người con trai, với gương mặt giống hệt Minh Huy, đang nằm đó, im lìm và tĩnh lặng, những dây nối dày đặc khắp người anh. Căn phòng trắng xám xịt một màu tê tái, những tia sáng nhỏ nhoi của mặt trời dường như không thể đến được nơi này.
-Minh, Minh Kiên… – Nhã Thy bật khóc.
Trong căn phòng bênh u ám, dường như chỉ còn âm thanh của những cỗ máy móc điện tử, một cô gái lặng lẽ chăm sóc người nằm bất động trên giường bệnh. Ngày nào cũng vậy, cô luôn túc trực bên cạnh anh, cầu nguyện cho anh chóng tỉnh lại, dù có thể sẽ chỉ là vô vọng, anh đã nằm đấy bao nhiêu năm nay.
-Sau vụ tai nạn năm đó, anh ấy được chuyển vào bệnh viện này, không biết là phúc hay họa, nhờ thế bố mẹ tôi mới tìm ra đứa con bị thất lạc bao nhiêu năm. Họ liền ngụy tạo một cái chết giả để toàn tâm chữa trị cho anh ấy. Đã bao nhiêu năm qua, mọi chuyện dường như giậm chân tại chỗ. Bố mẹ tôi quá đau buồn đã ra nước ngoài phát triển công ty. Chỉ còn tôi chăm sóc anh ấy. Từ nay, cô có thể giữ sợi dây này, cũng không cần làm việc tại nhà tôi nữa. Hãy đến đây chăm lo cho Minh Kiên.
Nhã Thy khẽ thở dài khi nhớ lại những lời của Minh Huy hôm ấy. Có lẽ anh ta đã cô đơn rất nhiều. Tuổi thơ cũng không trọn vẹn khi anh trai thì sống thực vật, bố mẹ buồn khổ… Tự lắc mạnh đầu khi chợt phát hiện mình đã nghĩ quá nhiều về cậu chủ độc đoán ấy, Nhã Thy quay sang ngắm nhìn người cô yêu nhất trên đời, trông anh cứ như đang say ngủ, một giấc ngủ dài không có lúc hồi tỉnh.
-Minh Kiên à, anh cứ ngủ mãi như vậy, có khi nào khi tỉnh dậy, trí nhớ bị thoái hóa không? Không được, em phải kể cho anh nghe về ngày xưa của chúng ta dần dần mới được…
Ánh nắng yếu ớt của một buổi sớm cuối thu len lỏi đánh thức cô gái ngồi chợp mắt đầy mệt mỏi bên giường bệnh. Chiếc áo khoác đắp nhẹ trên người cô rơi xuống vì cử động của cô gái. Nhã Thy vội nhặt nó lên, lòng đầy thắc mắc. Hình như đã một tuần rồi mình không gặp, không biết có ai chăm lo nhà cửa cho anh ta không… Cô đứng dậy, khẽ nhìn về giường bệnh rồi lật đật ra khỏi phòng.
Căn biệt thự vốn đã rộng thênh thang nay còn lạnh lẽo hơn cả vì thiếu sinh khí. Có vẻ như chủ nhân của nó không ghé vào thường xuyên như lúc trước. Nhã Thy nhìn quanh quẩn, không có ai trong nhà cả. Cô mỉm cười động viên chính mình rồi bắt tay vào tân trang lại căn nhà.
Vừa lúc dọn món cuối cùng ra bàn, cô nghe tiếng cánh cổng sắt nặng nề đóng lại. Minh Huy, với dáng vẻ mệt mỏi lê từng bước vào nhà. Bắt gặp cô đang đứng nhìn mình bất động bên bàn ăn tươm tất, hắn im lặng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn đến mức Nhã Thy thấy nhột nhạt. Cô cúi đầu:
-Anh đã về rồi!
-Cô về đây làm gì? – Sao không ở bệnh viện lo cho anh ấy?
-Anh ấy vẫn ổn. – Nhã Thy lắp bắp – Tôi sẽ quay lại ngay mà. Chỉ là tôi lo cho anh thôi. – Những tiếng cuối nhỏ dần rồi im bặt.
-Ngồi xuống ăn cùng luôn đi.
Bữa ăn trôi qua trong im lặng. Nhã Thy hầu như không chú tâm vào những món ăn của mình, cô đau đầu với những cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Khẽ lén ngẩng lên nhìn người đối diện, vội vã quay mặt đi khi bị phát hiện, bầu không khí ngột ngạt khi nào mới chấm dứt…
-Cô, yêu anh ấy lắm sao? – Minh Huy đột ngột mở lời.
-Gì cơ ạ? – Nhã Thy ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng cúi xuống – Anh ấy rất quan trọng với tôi.
-Tôi hỏi, cô có yêu Minh Kiên không?
-Anh ấy là người thân duy nhất, trước đến giờ, trong lòng tôi chỉ có mình anh ấy. – Nhã Thy vẫn né tránh ánh nhìn chằm chằm của Minh Huy.
-Không có chỗ cho người khác nữa sao?
-Hả? – Nhã Thy ngay lập tức ngước nhìn lên.
-Không có gì, cô dọn dẹp rồi nghỉ đi. – Nói rồi, hắn đứng dậy, rời khỏi bàn. – Tôi có việc phải làm.
-Bây giờ đã khá trễ rồi mà… – Nhã Thy vội vã đi theo hắn ra ngoài, vừa lúc đó, một cô gái ăn mặc sang trọng đang đứng đợi một cách thiếu kiên nhẫn bên chiếc xe bóng loáng trong sân. Nhã Thy chợt hiểu, cô im bặt rồi quay mặt bỏ vào nhà.
“Em không hiểu chính mình nữa, Minh Kiên ơi… Em đã luôn chỉ nghĩ đến anh… Em xin lỗi…” Những giọt nước mắt hoang mang rơi không hiểu nguyên nhân khiến cô cảm thấy đầy mỏi mệt.
Ở một nơi cách đó không xa, có một người con trai đang dần hồi tỉnh.
*
Đã hơn một tuần kể từ chuyển biến mới nhất của Minh Kiên, tất cả mọi người đều đang tràn đầy hi vọng anh sẽ sớm tỉnh dậy. Người em song sinh dĩ nhiên là vui mừng, nhất là khi bố mẹ họ sắp trở về để đoàn tụ gia đình. Nhưng có điều khúc mắc, Nhã Thy gần như biến mất khỏi cuộc đời hai người, kể từ khi nghe tin Minh Kiên có dấu hiệu hồi tỉnh. Minh Huy gần như không thể liên lạc được với cô, chỉ vỏn vẹn dòng tin nhắn: “Tôi có việc cần giải quyết. Xin hãy chăm sóc anh ấy.” khiến hắn cảm thấy nửa nghi ngại nửa lo lắng cho cô đến phát điên. Làm ơn hãy mau xuất hiện trước mắt tôi, xin em đấy!
-Thưa cậu chủ, cậu Minh Kiên, đã tỉnh lại rồi ạ!
Minh Huy ngập ngừng đẩy nhẹ cánh cửa. Người đang ngồi trên giường khẽ quay đầu lại nhìn anh chăm chú. Hai người im lặng nhìn nhau, có lẽ nói điều gì đó lúc này là quá sức với họ. Ngay khi đôi môi Minh Kiên mấp máy định nói gì đó thì Minh Huy đã mở lời:
-Anh, Minh Kiên. Tôi… em là em trai song sinh của anh. Có lẽ anh không biết, nhưng mà, đúng là như vậy. Có thể anh không hiểu những gì…
-Minh Kiên? Cậu gọi ai là Minh Kiên? – Đôi mắt nâu ngơ ngác ngẩng lên đầy khó hiểu. – Tôi là Minh Huy.
-Cái, cái gì? Anh… em mới là Minh Huy, là em trai của anh, Minh Kiên à…
-Thưa cậu chủ, có một cô gái gửi cái này cho cậu – Viên quản lí đứng nép mình bên cánh cửa, đưa cho Minh Huy một phong bì trắng.
“Minh Huy!
Em xin lỗi vì đã ra đi không nói một lời, nhưng có lẽ đó là giải pháp tốt nhất cho tất cả chúng ta. Em có lỗi với cả hai người, nhất là Minh Kiên. Em đã luôn nghĩ mình yêu anh ấy, nhưng có lẽ, em đã sai. Chính sự ngu ngốc đó đã khiến em không đủ can đảm để đối diện với anh ấy và với anh. Minh Kiên, trông cậy cả vào anh, hãy giúp anh ấy quên đi những ngày xưa, quên đi em. Và anh cũng thế nhé. Cặp dây chuyền ngày ấy, em không còn tư cách giữ gìn nó, đành gửi lại cho anh. Em luôn cầu nguyện cho hai người.
Và, em yêu anh.
Nhã Thy.”
-Em, sao lại…? – Minh Huy bàng hoàng nắm chặt tờ giấy mỏng, những cơn đau đầu choáng váng từ đâu kéo đến khiến hắn không thể đứng vững và cuối cùng là đổ gục sau khi trông thấy hai sợi dây chuyền giống hệt nhau trong chiếc phong bì, một cái khắc N.T còn cái kia là M.K, những hình ảnh vừa lạ vừa quen bên cô bé với đôi mắt tròn xoe trong veo, lấp đầy và cuốn đầu óc hắn vào khoảng trống vô định.
-Minh, Minh Huy à… Con sao rồi? – Giọng nói dịu dàng của mẹ khiến hắn bừng tỉnh, nhưng ngay lập tức, những cơn đau đầu xâm chiếm mỗi lúc càng dữ dội. Hắn khó nhọc lên tiếng:
-Mẹ à, có chắc con là Minh Huy không?
-Mẹ…
-Con mới là Minh Kiên, phải không? Người bị tai nạn và sống đời thực vật bao nhiêu năm qua là em trai con, là Minh Huy. Còn con mới chính là đứa trẻ bị thất lạc đã sống ở cô nhi viện suốt mười mấy năm đằng đẵng, phải không? Mẹ mau trả lời đi!
-Được rồi, Minh Kiên à – Bà bật khóc – Con hãy bình tĩnh lại, và mẹ sẽ nói tất cả, mẹ hứa đấy…
*’
Tiếng còi xe inh ỏi hòa lẫn tiếng người quát tháo lẫn cùng những tạp âm khác, nhưng Minh Huy không hề để tâm. Hắn chỉ biết chạy và chạy, để đuổi kịp người con gái hắn yêu. Những gì vừa trải qua quả là một cú sốc lớn đối với chính bản thân hắn và với tất cả những người khác.
“Năm ấy, bố mẹ tìm được con khi con gặp tai nạn và chữa trị trong bệnh viện, oái oăm thay, bệnh tim của Minh Huy tái phát và cuộc phẫu thuật không thành công như mong đợi. Thằng bé phải sống đời thực vật. Con may mắn hơn, đã thoát chết nhưng mất đi trí nhớ. Bố mẹ đã quyết định để con sống dưới cái tên của em trai con và giữ kín tất cả mọi chuyện, thảo thuận với bác sĩ rằng con đã qua đời vì tai nạn khủng khiếp. Mẹ xin lỗi, nhưng gia đình ta lúc đó, không thể để lộ ra ngoài việc hai đứa con duy nhất, đứa thì mất trí nhớ, đứa thì không khác gì đã chết. Mẹ đã làm tất cả những gì có thể để việc chữa trị Minh Huy được thực hiện kín đáo nhất có thể và cuộc sống của con, sẽ không bị quấy rầy, nhất là khi con không hề có biểu hiện phục hồi…”
“Nhã Thy đã hoàn thành xong hồ sơ và đi du học rồi anh gì ơi…”
Trên bầu trời trong xanh kia, một chiếc máy bay lướt ngang, mang theo tất cả những uẩn khúc của một tình yêu bị chia cắt. Minh Huy đau khổ nhìn theo những vệt khói trắng in hằn trên nền trời, những giọt nước mắt chầm chậm rơi.
Hai năm sau
Một buổi chiều vàng đầy nắng bên bờ sông Thames của London cổ kính và êm dịu. Cô gái người châu Á với vóc dáng mảnh khảnh dạo bước bên bờ. Ánh nắng ấm khiến cô bất giác nhắm mắt. Một ý nghĩ nghịch ngợm lóe lên:
-Nếu như khi ta mở mắt, trước mặt sẽ là một thiên thần đầy ánh hào quang thì vui biết mấy nhỉ…
Và sau đó, cô nhìn thấy, một người con trai ở phía xa, với bóng dáng quen thuộc đang đứng đấy, lặng yên và mỉm cười trìu mến nhìn cô, như đã chờ đợi từ rất rất lâu rồi.
-Anh? – Nhã Thy bàng hoàng không thốt nên lời khi người đó dần dần tiến lại gần cô, đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một bước chân.
-Là anh… là người em yêu và yêu em trọn vẹn cả cuộc đời.
-Nhưng anh là Minh Huy?
-Không, anh là Minh Huy hay Minh Kiên, điều đó không quan trọng bằng việc chúng ta yêu nhau, ngốc ạ. – Và anh ôm cô, thật chặt…
Dù có gì xảy ra, dù bao nhiêu năm trôi qua và dù anh mang hình hài hay ẩn dưới danh phận nào, thì anh, mãi mãi bị em giăng lưới… luôn[/info]