Ring ring
[sát hay] [Truyện hay] [ảnh][Góp ý]
Home
Ứng Dụng Game
Ảnh QTV🌙
Bây giờ là:11:41 ~ 2024-11-25
cập nhật: 19:45 24/06/2019
Search | Time:11:41 - 25/11/24|Báo Lỗi | Tập Tin UpLoad (0)| Lượt Xem:

Luôn có người đợi anh

i, cháu lại uống hai ly rượu nữa, tửu lượng của cháu không tốt nên càng thấy khó chịu hơn. Thế nên khi khi bị người ta đẩy cửa va vào thì liền ngất xỉu”.
“Ồ! Nói như vậy là do đau bụng kinh rồi. Cô gái, trong kỳ kinh phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Rõ ràng cháu biết không thể ngâm nước lạnh mà vẫn còn xuống, biết tửu lượng không tốt mà vẫn còn uống. Cứ như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Cháu cẩn thận không bị ức chế, sau này cứ đến kỳ kinh lại đau bụng đấy.”
“Cháu biết rồi ạ, Hôm nay cháu chẳng còn cách nào khác. Vì công việc mà. Sau nay cháu sẽ chú ý hơn”
“Ừ! Cháu biết vậy là tốt. Được rồi không sao đâu. Cháu có thể đi về được rồi.”
Nữ bác sĩ vừa nói vừa xoay người kéo tấm rèm ra, một bóng người cao ráo xuất hiện. Điền Điền vô thức nhìn theo, chỉ mới liếc mắt, cả người cô đã hoàn toàn ngây ngốc. Điền Điền không ngờ trong phòng khám, ngoài cô và bác sĩ ra, sau tấm rèm vẫn còn người thứ ba – Liên Gia Kỳ. Rõ ràng, từ đầu đến cuối, anh ta vẫn im lặng đứng đó, kiên nhẫn đợi bác sĩ khám và hỏi thăm bệnh tình của cô.
Vừa rồi, khi bác sĩ hỏi, cô đã nói thật hết. Cô hoàn toàn không biết có đàn ông ở bên ngoài nên thản nhiên tâm sự về việc kinh nguyệt và các vấn đề liên quan. Cuộc nói chuyện riêng tư như vậy mà từng câu từng chữ đều lọt đến tai Liên Gia Kỳ, hẳn anh ta còn nghe rất rõ là đằng khác. Chắc anh ta cũng rất lúng túng, gò má hơi đỏ, thái độ không được tự nhiên lắm. Cô còn xấu hổ hơn anh nhiều, cả mặt đỏ ửng lên đến tận mang tai. Thật mất mặt quá đi! Cô luống cuống cúi gằm mặt, chỉ hận là sàn nhà không có cái khe hở nào cho cô chui xuống.
Nữ bác sĩ chẳng thấy có gì bất thường. Bà thản nhiên đi ra bàn làm việc kê đơn thuốc.Vừa kê đơn, bà vừa nói với Liên Gia KỲ: “Cô ấy không sao. Chủ yếu là do đau bụng kinh mà thôi. Tôi kê hai hộp Ích Mẫu hoạt huyết điều kinh là ổn.”
Lời bác sĩ nói làm cho mặt Điền Điền đã đỏ lại càng đỏ. Tuy không có gương để soi nhưng cũng có thể cảm giác được mặt cô chắc chắn không thể đỏ hơn được nữa. Cô thực sự xấu hổ chết mất thôi.
Ra khỏi phòng khám, Điền Điền đi như bay về phía trước, Liên Gia Kỳ không nói lời nào đi theo sau. Xuống sảnh lớn tầng một, anh mới cất tiếng gọi: “ Còn chưa đi lấy thuốc. Cô ngồi ở đây một lát, đợi tôi lấy thuốc rồi đi.”
Câu nói nhắc nhở Điền Điền, cô xoay người, mặt đỏ tía tai, ngại không dám nhìn Liên Gia Kỳ, cố tránh ánh mắt của anh: “Cái đó… Anh đưa đơn thuốc cho tôi, tôi tự đi lấy.”
Sao có thể để Liên Gia Kỳ thay cô đi lấy thuốc chứ? Cô nghĩ đã thấy xấu hổ chết đi được. Cô băn khoăn mãi mà không hiểu tại sao lại là Liên Gia Kỳ đưa cô đến bệnh viện. Ở đó có bao nhiêu người, ai đưa cô đi cũng không làm cô ngại ngùng đến vậy.
Nhìn khuôn mặt Điền Điền đỏ như gấc, Liên Gia Kỳ cũng biết cô xấu hổ và ngượng ngùng. Nghĩ vậy, anh bèn lặng lẽ đưa đơn thuốc cho cô. Điền Điền cầm lấy, chạy đến quầy thu ngân, nhân viên gõ lách cách vài cái rồi nhanh chóng thông báo số tiền cô phải trả. Lúc này, cô mới giật mình vì không đem theo một đồng nào trên người. Túi xách cô mang theo không biết đã đi đường nào rồi. Sau khi ngất đi, cô đánh rơi nó ở đâu nhỉ?
Thấy Điền Điền sững người, nhân viên thu ngân thò đầu qua ô cửa kính nhắc lại. Cô đang bối rồi thì một bàn tay đưa tờ một trăm tệ mới cứng đưa qua. Là Liên Gia Kỳ!
Cúi gằm xuống, cô nhìn đầu ngón chân mình. Khẽ lên tiếng: “Cảm ơn anh.”
Giọng anh ta dịu dàng lạ thường. “Đừng khách sáo.”
Quầy thuốc nằm đối diện với quầy thu ngân, Điền Điền cầm hóa đơn quay sang, nhanh chóng nhận được hai hộp thuốc. Ra khỏi bệnh viện, xe của Liên Gia Kỳ đã đỗ ngay ở bên kia cổng lớn. Anh mở cửa xe nói: “Lên xe đi. Tôi đưa cô về.”
Điền Điền chẳng hề nghĩ ngợi, lắc đầu: “Không cần đâu. Tôi tự bắt xe về cũng được. Tối nay, tôi đã làm phiền anh quá rồi. Anh Liên, mai tôi sẽ gửi lại anh tiền thuốc.”
Sao cô có thể để anh ta đưa về được chứ? Cô đã đủ ngại lắm rồi. Bây giờ cô chỉ muốn tránh xa anh ta, không bao giờ gặp lại nữa.
“Bây giờ muộn rồi. Cô vừa bị ngất, một mình về nhà e là không ổn. Nếu cô không muốn tôi đưa về thì gọi điện bảo Hạ Lỗi đến đón cô đi.”
Liên Gia Kỳ vẫn còn nhớ Hạ Lỗi, xem ra hành động Hạ Lỗi đứng chắn trước mặt để bảo vệ cô tối hôm đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu anh ta. Nhưng ăn tết xong, hạ Lỗi sẽ cùng bạn gái quay về Bắc Kinh, người đabs ông đó chỉ là nhất thời đứng ra bảo vệ cô mà thôi.
Cô ngượng ngùng cười: “Không cần đâu. Hạ Lỗi về Bắc Kinh rồi. Tôi đi một mình cũng được. Không sao đâu mà.”
Trong lúc cô nói, vừa hay có một chiếc taxi đi qua, Điền Điền vội vẫy lại rồi lao vào xe. Cô chỉ buông một câu “tạm biệt” với Liên Gia Kỳ. Dường như muốn nói gì đó, môi anh ta mấp máy, ánh mắt nhìn theo nhưng không kịp nói gì. Cô cũng không có cảm giác gì. Bây giờ cô chỉ mong chiếc xe này chạy càng nhanh càng tốt. Cô còn liên tục hối thúc tài xế tăng tốc lên.
Tài xế vừa nổ máy vừa nhìn Điền Điền qua gương chiếu hậu, ánh mắt vô cùng tò mò. Vì cô gái này ăn mặc rất đẹp, một bộ lễ phục màu đỏ, vai trần, váy xòe rộng như váy cưới. Người như thế này phải có xe riêng chứ, ngồi taxi thì không hợp lý lắm.
Điền Điền cảm thấy tay tài xế đang dò xét mình. Cô cúi đầu, theo bản năng muốn kéo chiếc khăn choàng che trước ngự
<<1 ... 4142434445 ... 80>>
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết!
[like__2LIKE - dislike__2DISLIKE]
vote
/ - Phiếu
Link:
BBCode:
Tag:
BÌNH LUẬN - COMMENT
Không Văng Tục, Quảng Cáo, Spam Nếu Bạn Là Người Có Văn Hóa!

6 Cùng Chuyên Mục

6 Bài Viết Ngẫu Nhiên

Lên đầu trang
Ai.☆¨(`•.¸♥.•.♥¸.•´)¨Không☆Vui★Khi(•.•)Lần*Đầu (_._) Gặp♥ Gỡ∩..Ai(¯`v´¯)Không ☆BuồnNếu缁Lỡ鐆 Xa ░Nhau ░▒▓