TÔI KHÔNG NHỚ VÌ SAO LẠI GỌI CÔ LÀ CÁO, dù cô có một cái tên khá đẹp, luôn tạo cảm giác êm tai mỗi khi cất lên. Có lẽ vì mái tóc cháy nắng của cô trông giống cái đuôi cáo, bờm xờm và chẻ ngọn tua rua.
Lần đầu tiên tôi gặp Cáo là trong buổi giao lưu với các tân sinh viên. Cô gầy gò và bé nhỏ như đứa trẻ đang lang thang trên bờ cát, tha thẩn áp từng cái vỏ ốc vào tai để lắng nghe âm thanh của đại dương. Nước da cô nhợt nhạt thiếu sức sống, má hóp, phong cách ăn mặc lỗi mốt và quê mùa.
»Mở Images«Nhưng bù lại, Cáo có một chiếc mũi rất hoàn hảo. Sống mũi cao, thẳng tắp tạo cho cô khuôn mặt kiêu hãnh và tự tin như thể sẽ không có biến cố nào trong đời khiến cô phải sợ hãi. Nếu không có chiếc mũi đó, cô sẽ chẳng tạo được chút ấn tượng nào khiến tôi phải chủ động làm quen.
“Em có chiếc mũi thật là thú vị.”
Tôi đã dùng từ “thú vị” chứ không phải là “đẹp, tuyệt vời, dễ thương, nice, awesome…” Tôi có thói quen để mặc cho cảm xúc tự điều khiển hành động một cách ngẫu hứng như bản nhạc jazz cất lên giữa khán phòng tối. Cảm xúc của tôi đã chọn từ đó, một tính từ chẳng bao giờ được dùng để miêu tả về chiếc mũi.Dù sao tôi cũng đã trở thành người bạn đầu tiên trong quãng đời sinh viên của Cáo.
Cáo rất háo hức với cuộc sống thành phố. Cô luôn hỏi tôi hàng tỷ câu hỏi xoay quanh hoạt động của người thành thị: Cuối tuần chúng ta sẽ đi chơi ở đâu? Có những quán ăn nào ngon? Trường của chúng ta có hoạt động ngoại khóa nào hay? Em có thể đăng ký hát vài bài được chứ?
Tôi không muốn làm Cáo thất vọng nên đã không tiết lộ với cô sự thật phũ phàng về những buổi học chỉ muốn gục mặt xuống bàn mà ngủ ly bì, những kỳ thi căng thẳng đến phát điên, bọn thầy giáo biến thái gạ tình lấy điểm trắng trợn với nữ sinh viên. Đặc biệt là cuộc sống thành thị còn nhạt nhẽo và vô cảm hơn cả một con ốc sên bò trong bể nước ngầm giữa đêm khuya.
Nhưng hóa ra tôi đã lo xa thừa thãi. Cáo hòa nhập rất nhanh vào môi trường mới. Cô không tiếc nụ cười thân thiện với bất cứ ai, luôn gật gù trước những câu chuyện nhàm chán nhất. Chỉ trong ba tháng đầu tiên, Cáo đã có số lượng bạn bè gấp mười lần tôi có suốt bốn năm Đại học.
Tôi thật sự khâm phục Cáo với khả năng tự tạo ra niềm vui cho mình. Cáo tìm thấy những chi tiết thú vị trong những điều nhàm chán. Cáo suy nghĩ tích cực về những vấn đề tiêu cực. Giả dụ nếu ngày tận thế đến, cả thế giới sẽ than khóc, những đứa con bất hiếu mếu máo ôm chặt bố mẹ chúng, các đôi tình nhân nức nở thú tội những lần phản bội nhau, và lũ quan tham chen chúc trên phi thuyền cứu nạn made in China như trong phim 2012. Riêng Cáo sẽ đứng trên đỉnh Phan Xi Păng hoặc bét nhất cũng là nóc tòa tháp Keangnam Phạm Hùng, mở to mắt và reo lên sung sướng: “Ôi trận sóng thần này thật là ó sằm (awesome).”
***
“Em nghĩ là em yêu anh rồi.”
Cáo thổ lộ với tôi, rất thẳng thắn, không hoa hoét cầu kỳ, không hạ giọng, không cao giọng, không mềm mại cũng không cứng ngắc. Đúng lúc tôi đang ăn một thìa rất to chè thập cẩm. Hạt sen và đậu đen sộc lên mũi tôi, suýt thì bắn ra ngoài. Tất cả những người có mặt trong căng tin quay ra nhìn chúng tôi, không rõ họ tò mò vì có một thằng con trai vừa ăn chè bằng lỗ mũi hay vì một vụ cọc tỏ tình với trâu vô cùng ly kỳ đang diễn ra.
Đầu tiên, tôi cố dùng bộ não đang bối rối của mình để nhớ xem hôm nay có phải Cá tháng Tư không. Nhưng hiện tại đang là giữa tháng mười một ảm đạm, chẳng có cơn mưa lạnh buốt như trong bài hát November rain vang bóng một thời của nhóm Guns ‘N Roses, chỉ thấy những luồng gió mát thổi tung bụi cát và lá vàng khắp sân trường. Mà xem cái thái độ của Cáo không có vẻ gì là đang đùa cợt cả.
“Em làm cái gì thế? Giỡn cũng có mức độ thôi chứ.” Tôi hạ âm lượng xuống hết mức có thể như sợ cả thế giới nghe thấy.
“Em không đùa”. Cô vẫn điềm tĩnh, như Trái Đất vẫn quay, nước vẫn sôi ở 100 độ và hoa hướng dương luôn đón nắng mặt trời.”
“Em quên là anh đã có bạn gái rồi à? Với lại, anh chỉ coi em là bạn.”
“Em chỉ xin anh một ngày thôi.”
“Một ngày gì cơ?” Càng nói tôi càng mắc kẹt vào mớ bòng bong khó hiểu.
“Một ngày làm bạn trai của em. Một cách trọn vẹn. Em chỉ cần có thế. Rồi sau đó, chúng ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Được không anh?”
“Không thể được. Anh sẽ không bao giờ ngoại tình đâu.” Tôi thẳng thừng từ chối.
Nửa tiếng sau, toàn bộ câu chuyện đến tai bạn gái tôi, sau khi được luân chuyển từ vài cái miệng và thêm thắt khá nhiều mắm muối. Bạn gái tôi chạy xồng xộc vào giữa giảng đường trước ánh mắt ngạc nhiên đến sững sờ của giáo viên và toàn bộ sinh viên. Nhưng Cáo vẫn tỏ ra không chút sợ sệt, trái lại cô rất bình tĩnh ngồi nghe bạn gái tôi chửi rủa bằng những ngôn từ chợ búa, phân biệt vùng miền cay nghiệt nhất mà một sinh viên ưu tú không bao giờ đủ can đảm để thốt ra: “Lavie không muốn uống, lại muốn uống nước cống à? Đồ nhà quê hèn mạt mà đòi đánh đu với người Hà Nội, mới tý tuổi đầu đã muốn làm đĩ…”
“Thay vì chửi đổng như con mụ thất học, em khuyên chị nên tìm cách mà trói anh ấy cho chặt. Vì một ngày nào đó anh ấy sẽ nhận ra bản chất xấu xa của chị mà đá chị thôi. Lúc đấy em sẽ thay thế chị.”