mà hung dữ thế, rõ ràng là sách cầm ngược, lại còn nói là hay”. Tôi bĩu môi, cố tình nói lái giọng.
Trong khoảnh khắc nghe thấy những lời nói ấy của tôi, khuôn mặt của Hàn Thành Nam chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Cuốn sách mà anh cầm trên tay cũng vì lời nói của tôi mà biến thành hai nửa.
“Nhìn đi, nhìn đi, cậu thừa nhận rồi chứ. Nếu cậu thực sự có hứng thú với chị Mỹ Hoa thì không phải là mình không thể giới thiệu chị ấy cho cậu làm quen. Nói đi, cậu muốn số điện thoại hay là hồ sơ của chị ấy?” Tôi cố tình trêu chọc anh bằng những lời nói không thật lòng. Tuy trong lòng cảm thấy có chút gì đó là lạ nhưng mặt thì vẫn cố tình để lộ vẻ đắc trí như đang xem kịch hay.
Khuôn mặt đẹp trai của anh càng lúc càng xanh tím, ánh mắt cũng dữ dằn hơn. Tôi có thể cảm nhận được rằng từng tia lửa bắn ra từ đôi mắt ấy đang thiêu cháy mình. Nếu ánh mắt có thể giết người thì tôi nghĩ chắc chắn mình sẽ bị giết chết dưới ánh mắt của anh một trăm lần.
“Cậu….” Ngập ngừng một hồi lâu, anh rít lên một tiếng qua kẽ răng của mình.
“Mình làm sao? Có phải là tôi rất tốt không?” Tôi mỉm cười nói.
Đằng sau nụ cười ấy là sự chua chát. Rõ ràng là anh chàng trước mắt không hiểu sự chua chát của tôi, vì thế mới nhìn tôi bằng ánh mắt căm phẫn như thế.
“Tôi ghét nhất là những người như cậu”. Trong lúc tôi không hề phòng bị thì anh gầm lên khiến tôi giật bắn cả người.
Lúc tôi vẫn còn đang run bắn lên thì anh lao thẳng ra cửa.
Có phải tôi hơi quá đáng không, vì thế anh mới tức giận như thế? Anh ghét nhất là người như tôi? Vì lời anh nói, trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn, nhiều hơn là bất an.
Có phải tôi rất có tài trong việc chọc giận anh chàng kia không? Nếu không, vì sao lúc nào tôi cũng khiến anh ấy tức giận?
“A….Tôi bị điên mất rồi”. Lúc mà tôi vẫn đang phiền muộn vì đã khiến anh chàng nhỏ mọn Hàn Thành Nam tức giận thì đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét bên ngoài.
Nghe âm thanh này….có lẽ là….
Tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa…..
Không sai, tôi đoán không sai, âm thành này là do Hàn Thành Nam phát ra.
Chỉ có điều….tiếng gào thét lúc nãy của anh có ý gì?
“Hàn……”
“Cái đó….tôi rút lại, lời vừa nói”. Đúng lúc tôi chuẩn bị mở miệng hỏi rốt cuộc anh bị làm sao thì anh ngắt lời tôi và nói ra một câu khiến tôi phải ngạc nhiên.
Sau khi nói xong một câu không có đầu cũng chẳng có đuôi ấy, anh nhanh chóng biến mất khỏi ánh nhìn của tôi.
Oa! Anh chàng này quả là biến hóa khôn lường. Sau một hồi ngạc nhiên, tôi suy ngẫm về câu mà anh nói trước khi biến mất.
Anh rút lại lời vừa nói?
Thì ra anh chàng này không tức giận, chỉ vì e thẹn nên mới nói ra những lời như thế. Tuy anh hại tôi lo hụt một phen nhưng anh vẫn thật đáng yêu.
Vì sự đáng yêu của anh chàng này mà khóe miệng tôi không giấu được nụ cười.
“Cái đó, tôi quên mang sách”. Đúng lúc tôi vẫn đang mỉm cười ngờ nghệch với hình bóng đã biến mất thì không biết anh lại chui ra từ đâu ra, hai má đỏ ửng.Chao ôi, sao anh chàng này có thể đáng yêu đến thế cơ chứ? Nhịp tim của tôi không ngừng tăng tốc, dường như chỉ cần một giây là có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
Minh Hiểu Ưu! Minh Hiểu Ưu! Mày phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh một chút có được không. Tôi cố gắng để mình giữ bình tĩnh. Tình thế cấp bách, thân phận là quan trọng hơn cả, không được nghĩ lung tung vớ vẩn, mau lên lớp thôi.
(3)
Cái cuộc đời này là thế nào đây? Rõ ràng là buổi sáng phải luyện tập. Tuy sáng nay tôi không đi nhưng trừ ngày hôm nay, bình thường tôi vẫn đi. Tập xong lại còn phải đi học cả ngày. Mặc dù phần lớn thời gian trong một ngày đi học của tôi là ngủ, nhưng không ít thì nhiều vẫn cảm thấy mệt mỏi. Tuy nhiên, sau một ngày giày vò khổ sở, tan học rồi vẫn phải luyện tập.
Tôi lê cơ thể mệt mỏi đến sân quần vợt. Anh chàng Hàn Thành Nam đã luyện tập rồi. Rốt cuộc anh là người hay gì vậy, dường như không bao giờ biết mệt, có phải chỉ uống Red Bull với viên bổ sung canxi không?
“Mọi người chú ý….mời mọi người nhìn bên này”. Lúc tôi đang phân tích thể chất của Hàn Thành Nam thì đột nhiên một âm thanh vang lên ở cửa sân quần vợt.
Dường như âm thanh đó đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong sân quần vợt, tôi cũng quay người lại vì âm thanh ấy. Tôi quay người lại không phải vì câu nói của người ấy mà là giọng nói của người ấy.
Khi ngoảnh đầu lại, tôi nhìn thấy một người khiến tôi giật nảy mình.
“Chị Mỹ….Mỹ Hoa?” Tôi nhìn cô gái xinh đẹp tóc dài với chiếc áo thể thao màu đen bó sát người và chiếc váy thể thao ngắn màu trắng đang đứng ở cửa, người ấy không phải là chị Mỹ Hoa mà tôi quen sao?
Chị ấy xuất hiện ở chỗ này vào lúc này là có ý gì? Đột nhiên tôi có linh cảm chẳng lành.
“Xin hỏi cô đến câu lạc bộ quần vợt có chuyện gì? Bây giờ là giờ tập luyện, nếu có chuyện gì thì xin đợi đến khi nào buổi tập kết thúc”.
Hội trưởng Hưu Tư của chúng tôi đúng là một người không hề run sợ khi đứng trước mặt người đẹp, có thể nói những lời bình tĩnh vững vàng như thế. Nếu là người khác thì có lẽ sẽ không bật được nên lời. Đây là câu lạc bộ quần vợt nam, vì thế tất cả mọi người trong sân tập là nam sinh. Những nam sinh này đang dán mắt vào đôi chân thon dài của chị Mỹ Hoa.
“Tôi đến đây là vì…..” Giọng nói của chị Mỹ Hoa va