ng khung cửa không có cánh. Alex bước vào, có vẻ là một quán cà phê, những bộ bàn ghế gỗ nhỏ màu trắng xếp ngay ngắn. Sát cửa sổ bên phải, một chiếc piano cũng màu trắng đang im lìm, đã lâu rồi Alex không chơi. Một vài vách ngăn thấp thấp bằng xi măng ốp gỗ chia không gian. Trên một vài bậu cửa sổ lại thấy bày những ngôi nhà gỗ nhỏ. Phía trái có một chiếc cầu thang gỗ, Alex định bước lên nhưng thấy dòng chữ ‘không đi lối này’ nên thôi. Dưới chân cầu thang có một lối đi và một hành lang, theo như biển chỉ dẫn thì lối đi dẫn đến WC, còn hành lang dẫn ra quầy pha chế. Chưa bao giờ Alex đến một nơi như thế này, bình lặng đến lạ lùng.
Ngồi xuống ghế, mở nắp đàn, Alex chơi bản Comptine d’un autre été l’apres. Những nốt nhạc cuối cùng vừa dứt thì có tiếng vỗ tay.
Alex quay lại, đứng dưới chân cầu thang là một cậu nhóc.
– Bạn đến uống cà phê hay mua đồ ? Cậu nhóc lên tiếng.
Alex ngập ngừng, vừa vui vừa lạ vì cách gọi của cậu nhóc, đi đâu mà bị ai gọi là anh Alex đều cảm thấy hơi ngại nhưng tại sao cậu nhóc lại gọi như thể là bạn sàn sàn tuổi nhau, trông cậu nhóc có vẻ trẻ hơn Alex vài tuổi.
– Uh..mm… cho mình một tách cà phê.
– Nâu hay đen ? Nóng hay đá ?
– Đen đá.
– Có ngay.
Rồi cậu nhóc biến mất về phía hành lang.
Alex chợt nhận ra là cậu nhóc có khuôn mặt giống mình đến lạ lùng, cũng đeo kính cận, tóc có nếp vuốt dựng vừa phải chéo từ trái sang phải, quần jeans, khoác ngoài chiếc áo phông là một chiếc sơmi cộc tay kẻ caro màu đỏ, và cũng đeo một chiếc khuyên ở tai trái nhưng màu trắng, đặc biệt là đôi giày vải cũng trắng bóc. Ai không biết sẽ tưởng là sinh đôi nhưng cậu nhóc có khuôn mặt bầu bĩnh, không xương xương như Alex.
Khoảng 5ph sau, cậu nhóc xuất hiện trên tay là khay đựng cốc cà phê của Alex. Mùi thơm rất mê hoặc. Cậu nhóc đặt cốc xuống bàn rồi bước lên cầu thang. Không gian tĩnh lặng chỉ còn lại mình Alex. Khám phá chốn bình lặng này chút nhỉ, một vài giá treo đơn giản, chỉ với tấm gỗ phẳng tạo thành giá đựng, một vài cuốn truyện, một vài bình hoa nhỏ. Menu ở đây vô cùng đặc biệt, chỉ có một quyển và được làm từ gỗ, chữ khắc trực tiếp vào tấm gỗ và chỉ có một thức uống duy nhất là cà phê và các thứ khác mang hương vị cà phê như capucino, latte,…
Alex nghe thấy tiếng nhạc, Song from a secret garden.
CHƯƠNG 13
Sực nhớ ra, rút chiếc điện thoại ra xem giờ, Alex đã ở đây được 1 giờ đồng hồ. Bắt đầu xuất hiện một vài vị khách nhưng kỳ lạ là họ đều đi một mình.
Cậu nhóc lại xuất hiện, có vẻ như họ là khách quen vì không thấy ai nói gì, chỉ thấy cậu nhóc khẽ gật đầu. Khi cậu nhóc bê đồ uống ra, một cô bé trông khá dễ thương cất tiếng hỏi :
– Chưa có tập mới à, Ralf ?
– Chưa, đọc tạm quyển này đi, mới về đấy. Cậu nhóc nhe nhởn rồi đi lại giá sách cầm một quyển đưa cho cô bé.
Thì ra cậu nhóc tên là Ralf.
Đang tò mò về cậu nhóc, chợt xuất hiện nơi ngưỡng cửa là Vy và ba cô nàng nữa, trong số đó có Linh. Đúng là oan gia ngõ hẹp, Alex vờ gục mặt xuống bàn, bí mật theo dõi những người mới đến.
Nhìn quanh không gian nhỏ, Vy thấy ở một góc kia có hình bóng ai quen quen nhưng không chắc vì người đó đang gục mặt xuống bàn.
Bốn cô nàng chọn chiếc bàn gần piano.
– Bốn quý cô uống gì ? Ralf lên tiếng.
– Cho mượn menu đi. Một cô cất lời.
Ralf tiến về phía bàn Alex lấy tấm menu.
– Trời, quán gì mà đồ uống lèo tèo thế này. Một cô dài giọng.
– Quán cà phê chỉ bán cà phê. Ralf cộc lốc.
– Nhưng chị không biết uống cà phê em ơi. Cô đòi quyển menu lúc nãy lên tiếng.
– Tuổi gì mà xưng chị với tôi. Ralf hất hàm
– Thái độ phục vụ kiểu gì thế. Cô dài giọng dè bỉu lúc nãy.
– Không biết uống cà phê thì đi chỗ khác. Ralf bất cần
Tình hình bắt đầu căng thẳng, Vy lên tiếng :
– Mấy bà đanh đá vừa thôi, không thấy biển bên ngoài ‘không ồn ào’ và ‘ở đây chỉ có cà phê’ à ?
– Xin lỗi bạn nhe, các bạn mình trêu chút cho vui thôi. Vy quay sang Ralf.
– Thôi uống gì, gọi nhanh đi mấy bà. Linh cuối cùng cũng cất lời.
– Capucino ! Cô nàng dài giọng chê bai lúc nãy
– Capucino ! Cô đòi quyển menu.
– Cho mình latte ! Vy nhẹ nhàng
– 2 capucino, 2 latte ! Linh
Ralf vừa biến mất, mấy nàng bắt đầu xôn xao :
– Quán này đẹp thật, ra chụp ảnh đi mấy bà.
Hai cô nàng đanh đá kia hết tạo dáng chụp ở chỗ piano lại đến cửa sổ, thậm chí cầu thang cũng không thoát. Chỉ còn Vy và Linh ngồi ở bàn nói chuyện gì đó.
Ralf trở lại với khay đồ.
– Quán đẹp thế này mà phục vụ tốt tốt thì viết bài tha hồ đông khách.
– Không cần ! Ralf
– Mấy bà vừa phải thôi. Linh lườm.
– Ralf ơi ! Qua đây nhờ chút. Cô bé hỏi truyện lúc nãy gọi.
– Ráp lắp ráp. Tên buồn cười quá. Hai cô nàng đanh đá cười phá lên.
Ralf quay lại nhưng không nói gì.
– Sao hả Hạnh ?
– Cho bạn mượn quyển này về nhà được không ?
– Uh !
Bên ngoài, gian hàng bán đồ handmade có tiếng gọi, Ralf đi ra.
Alex nãy giờ vờ gục mặt xuống bàn quan sát, tay đã mỏi nhừ, muốn đứng dậy đi về lắm mà sợ giáp mặt Vy.
– Dậy đi đồng chí. Chợt có người vỗ vào vai.
Alex ngẩng đầu, trước mặt là Vy và Linh. Ngay từ lúc bước chân vào Vy đã thấy hình bóng kia quen quen, đã không ít lần Vy thấy Alex ngủ gục trên bàn khi đứng nhìn qua khu vườn, kiểu gục đầu lên tay phải, tay trái đặt trên đùi, và ngón tay áp út ở bàn tay phải đe