lan sang anh
Phương đóng cửa đi vô, NP vẫn ôm lấy anh là cho khi Phương đi thì kéo theo NP luôn, trông cô như con chó con đang quấn lấy chân chủ
-nhóc buôn anh ra đi
NP lắc đầu
-ngoan xíu nữa cho ăn bánh
-làm như NP là con nít lắm mà mang bánh ra dỗ
-con nít mà muốn làm người lớn sao
Ko nói gì NP nhảy lên chiếc ghế xalon và ngồi trên đó
-định nghịch gì nữa đây
-em sẽ chờ anh làm xong việc, rồi chúng ta sẽ đi chơi
-vì sao
-vì hôm nay là sinh nhật anh
-vì thế cô bé lặn lội tới đây chỉ để được đi chơi vào đêm sinh nhật của tôi
NP gật đầu mà mỉm cười
Phương đúng là chịu thua con bé này nữa, đến nhà một thằng đàn ông giữa đêm hôm thế này mà ko sợ gì đúng là gan to
===============
NP bị Phương chất vấn một hồi nhưng vẫn ở lại nhà anh, Phương chịu thua cô bé nên để cho cô ở lại anh ko hứa hẹn gì vụ đi chơi cả, để cô chờ lâu thì cô bé sẽ về thôi
Phương mải chú ý làm việc mà ko để ý tới NP, anh định đứng lên lấy ly nước thì thấy có gì đó nằng nặng trên đùi, anh nhìn xuống hóa ra cái nằng nặng đó là cái đầu của NP đang gối trên đùi anh
Phương phì cười khi nhìn cái mặt nhăn nhó khi ngủ của NP
Anh béo má cô, nhéo mũi cô, dơ tay quơ chân nhưng mãi mà cô vẫn ngủ một cách ngon lành chọc tức Phương.
Tức mình anh đứng dậy theo đà NP ngã đập đầu vô cạnh bàn, NP thức dậy nhìn anh chăm chăm, cô khóc ngon lành khi trán bị thương và rướm máu
-anh ác lắm, chảy máu rồi nè
Phương biết là mình có lỗi nhưng mặt vẫn lạnh tanh, tay khoanh trước ngực và nói như thể NP mới có lỗi
-tại nhóc nằm lên người tôi
-nằm có tí mà, làm như gì lắm đó
Nói xong NP khóc tiếp, Phương đi vô lấy hộp cấp cứu ra và nói
-đưa cái trán đây
NP ko vừa cô quay sang nơi khác
-ngoan, xíu nữa dẫn đi ăn bánh
NP liền quay lại hai mắt long lanh
-thiệt đó, NP thik ăn kẹo dẻo xíu nữa anh Phương mua nha
Phương ngẩn ra một hồi, lớn chừng này rồi mà còn thik ăn kẹo, anh tính đùa cho NP nổi giận thôi, ai ngờ phát hiện ra cô thik ăn bánh thiệt
-ok
NP ngoan ngoãn để cho Phương sát trùng vết thương, nhìn cái đầu gật lên gật xuống buồn ngủ của NP khiến Phương phì cười, thế mà còn đòi đi chơi, Phương thấy cái đầu cô gật xuống của NP, anh lấy tay đụng nhẹ cho nó quay về phía kia trông NP dễ thương kinh khủng cứ như quay dế vậy.
—————–
Ngáp thật dài NP vươn vai thức dậy, nhìn xung quanh cái phòng, cuối cùng cô kết luận căn phòng này đích thị là phòng ngủ của Phương nó gọn gàng và ngăn nắp quá chứ đâu như cái phòng của chị cô từ khi vào tay cô thì bừa bộn phải biết, cô đi khắp phòng anh
-xuống ăn cơm đi nhóc
-anh vô lúc nào vậy?
-vừa
-sao anh ko đánh thức em dậy
-để làm gì?
Mặt của NP tiu nghỉu xuống, cô biết là Phương lại muốn lật lọng vụ đi chơi anh đã hứa tối qua mà, cô vác khuôn mặt đó đi qua Phương.
Anh biết lắm cô nhóc này lại vì chuyện đi chơi tối qua đây mà anh nghĩ thầm trong bụng là nhất quyết ko chịu thua cô bé này, đòi đi hả tự mà đi. Anh cũng ko ngờ NP dám ngủ lại nhà anh một đêm mà ko sợ gì cả
-nhóc ko đi học sao
-xíu nữa
-nhóc ko học bài vậy sao lên lớp được
-sao lại ko?
-ko lo học bài, ko sợ bị kêu lên bảng sao
-sao phải sợ?
Phương vò đầu bứt tay, chịu thua cô bé này luôn, nói nãy giờ mà ko hiểu
-sợ bị điểm kém
Nói xong anh nhìn NP, hai mắt trốn lên NP nhìn Phương
-em chưa bao giờ học bài cả
Phương ngạc nhiên, chắc lại lo chạy vạy để lên lớp đây mà đúng là công chúa
-anh Phương nghĩ gì vậy?
-nhóc ăn nhanh đi anh chở đi học
-thôi em ăn đủ rồi em đi đây
Nói xong NP đi ra khỏi cửa xỏ vào chân đôi dép rồi đi ra khỏi cổng, nhìn cái dáng nhỏ nhắn mà Phương suy nghĩ về “một cô tiểu thư”
———
NP về đến nhà thì ba cô đã đi làm
Bà vú chạy ra khi thấy NP
-cô chủ sao cô về trễ thế
-kệ tôi liên quan gì đến bà
-nhưng ông chủ lo cho cô lắm, ông thức suốt đếm hôm qua sáng nay tính ko đi làm vì cô
-nhưng ông ta vẫn đi đấy thôi, cái công ty đó quan trọng hơn tôi
-sao cô nói thế , cô là con của ông chủ mà
-con
Nói nghe xót xa, NP nhìn bà vú
-cô NP cô ko sao chứ
-vú kệ tôi
NP ngồi sụp xuống ghế, cô mường tượng cái cảnh mà bố cô bỏ cô lại trong cô nhi viện và chỉ nhận chị cô khi vừa mới sinh về nuôi, lúc đó vì nhà cô kinh tế khó khăn, cô thấy sợ, sợ cái cảnh mà mười 15 năm cô phải chịu đựng trong cái cô nhi viện đó, đánh đập chửi bới, nghe nhàm quá, cô ko tiếp xúc với cái thế giới bên ngoài này đã bao lâu sao mà nó xa lạ thế. Cuối con đường là một ánh sáng và ánh sáng đó là anh mang lại cho cô, nhưng đau khổ hơn anh là người yêu của chị cô, chỉ vì chị cô bị bệnh nên cô được đón về ngôi nhà này, ngôi nhà mà đáng lý ra nói hoàn toàn ko thuộc về cô. Cô đã là đứa mồ côi khi ba cô bỏ cô lại trong cô nhi viện khi vừa mới sinh ra, bây giờ cũng thế, cô biết ba ko hề yêu thương mình mà chỉ muốn có hình ảnh gì đó về người chị hơi giồng cô thôi. NP nghĩ chua chát tại sao cô và chị cô lại giống nhau quá vậy, có phải vì thế mà anh cũng tốt với cô
—————–
3 năm sau
Ve kêu, NP có thể cảm nhận rõ hè đã về, mùi của mùa hè sao mà buồn thế buồn đến não lòng, nhớ lại cũng đã 18 năm rồi, cũng từ mùa hè năm đó cô được sinh ra và bị vứt bỏ. Tại sao chị cô và cô cùng sinh đôi mà ba cô nỡ đối xửa với cô như vậy
-anh Phương xem nè
NP