m mại nhất của lòng hắn, vừa ngứa vừa đau.
“Thẩm Kiều.” Giọng nam trầm thấp, thuần túy cứng cỏi tựa như con người hắn.
“Sao anh lại đến đây?” Có chút kinh ngạc, cũng có chút vui sướng, thật không ngờ hôm nay được gặp hắn.
“Đến Newyork làm việc, liền thuận tiện lại đây thăm em.”
Những lời này, ba năm nay, đã nói tổng cộng ba lượt, nhìn bên má cô có mấy sợi tóc nghịch ngợm, trong lòng bàn tay hơi ngứa, liền vén nó lên sau tai cô.
Cô nở nụ cười, lúm đồng tiền ngọt ngào xuất hiện bên khóe miệng, có chút ngây thơ khả ái: “Anh Dịch Dương, anh thật giỏi, hằng năm có thể qua bên này công tác, phúc lợi của quan kiểm sát bây giờ thật không tệ, nhưng mà luôn là Newyork, không buồn sao?
Ánh mắt Trình Dịch Dương lóe lên, không nói gì.
“Anh chắc là chưa ăn cơm?” Cô cười, khoác cánh tay hắn, “Đi, em đưa anh đi ăn cơm.” Hàng năm về nhà nghỉ hè, cơ hội gặp mặt với hắn không thiếu nhưng vì hắn là người vô cùng nghiêm túc, cô và hắn bình thường không có kiểu tiếp xúc gần gũi này. Nhưng gặp được người quen ở nước lạ, cảm giác than thiết đó khiến cô chủ động hơn.
Hắn còn chưa kịp nói điều gì, Therine bị quên một bên đã gọi theo: “Kiều, bạn muốn đi đâu? Bạn đã quên chúng ta phải đi Star sao?”
Cô tham lam nhìn người đàn ông Phương Đông này, vẫn nghĩ đàn ông Phương Đông không thể cao lớn uy mãnh như đàn ông Phương Tây, dù có cao bằng cũng gầy teo, khó coi chết, nhưng hôm nay nhìn thấy người này cô mới biết mình sai quá chừng.
Thật sự là kiệt tác của thượng đế! Ít nhất cao trên 185 cm, cường tráng mà rắn chắc, áo khoác màu đen hắn mặc trên người thật đẹp, không có cảm giác trống rỗng ngược lại càng tôn thêm khí thế bức người.
Ngũ quan của hắn không tính là anh tuấn nhưng vô cùng nam tính, chân mày thô rậm, thoạt nhìn thật sự nghiêm túc, ánh mắt lợi hại, mũi cao cao, độ dày của môi vừa phải, cằm ngay ngắn có một vết hõm khiêu gợi đòi mạng. Toàn thân đều toát lên hai chữ: nam tính.
Người đàn ông như vậy thực sự khiến cho tế bào nữ tính trong người cô điên cuồng kêu gào lên, vừa vặn là loại có tầm vóc tốt mà cô không thể kháng cự…
Thẩm Kiều chỉ cần liếc mắt một cái, liền hiểu được trong đầu bạn thân đang suy nghĩ gì. Đến nước Mĩ gần mười năm, cô đã quá hiểu biết tính cởi mở của các cô gái Phương Tây, nhưng mà nếu như Therine muốn làm gì đó, ha ha, cô cười xấu xa, hì, nhất định là vô cùng đặc sắc.
“Nhưng mà anh Trình…”
“Thì đưa anh ấy cùng đi, dù sao mở Party đương nhiên càng đông người càng náo nhiệt”. Rồi chen vào Thẩm Kiều, đưa cánh tay bắt lấy Trình Dịch Dương: “Chào anh, em là bạn tốt của Kiều, tên em là Therine, hân hạnh được biết anh”. Tiếng Trung từ miệng cô nói ra vô cùng gượng gạo, cố gắng học nửa năm với Kiều mới học được câu thăm hỏi đơn giản, hy vọng người đàn ông này có thể nghe hiểu được.
“Trình Dịch Dương.” Hắn thản nhiên rút cánh tay ra ngăn khoảng cách với cô, “Cô có thể nói Tiếng Anh, tôi nghe hiểu được”. Tiếng Anh lưu loát, là giọng người Anh.
“A, thật tốt quá.” Phát hiện bọn họ có thể hiểu nhau, Therine cược kỳ vui vẻ, cô tin đây là cơ hộ thượng đế cho họ, lại đưa tay ra ôm một lần nữa: “Anh có muốn tham gia tiệc Giáng Sinh?”
Chương 1.2
Nhạc náo nhiệt, đám người rộn ràng nhốn nháo, không khí mê mang, đồ ăn và rượu được cung ứng vô hạn, đương nhiên còn có cả thuốc kích thích, tất cả những điều đó đều là điển hình của một party.
Trình Dịch Dương vững vàng ngồi ở trên sofa bằng da, trong tay cầm ly Whiskey, rượu màu lóe lên thuần ở dưới ánh đèn mê ly. Hắn cứ ngồi như vậy không hề hợp so với bầu không khí náo nhiệt xung quanh.
Party ở Mỹ kỳ quái, đa dạng chồng chất, có lẽ hắn hẳn là cảm thấy may mắn, Thẩm Kiều tuy rằng lớn mật nhưng có đúng mực, cô sẽ không tự nhiên tham gia cái loại tiệc khoa trương tới cực điểm, không có việc gì lại lõa lồ trước mắt một đám người.
Đây chính là ở nước Mĩ, là một party rất bình thường.
Con ngươi đen không đếm được bao nhiêu lần nhìn đến những người đang hút ma túy ở góc sáng bên cạnh sàn nhảy, phê thuốc hưng phấn lên nhảy điên cuồng. Nếu như ở Đài Loan, nhìn những người như vậy hắn sẽ tiến đến và kéo bọn chúng đến đồn cảnh sát. Hắn luôn luôn suy nghĩ đứng đắn như vậy.
Nhưng, đây là ở nước Mĩ, hơn nữa sau khi đảo qua những người đó, nâng ly khẽ nhấp một ngụm, bọn họ đều là người trưởng thành, hắn lười quản.
Therine bám bên người, sau khi vô số lần phóng điện thất bại liền tìm kiếm mục tiêu khác. Như vậy cũng tốt, tuy rằng lớn mật, nhưng không quấn người, bên tai hắn được yên tĩnh, về phần Thẩm Kiều…
Mắt hắn lóe lên, nhìn về phía quầy bar, cô gái rúc vào lòng người đàn ông cầm ly rượu trên tay uống một hơi cạn sạch.
Đó là một người đàn ông rất tuấn tú, quần áo sang quý tôn lên khí chất bất phàm, ngũ quan anh tuấn, khuôn mặt sáng sủa tươi cười cùng với ánh mắt si mê, hai tay hắn gắt gao ôm vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Kiều, từ từ vuốt ve tới lui, đôi môi xinh đẹp dao động giống như hôn hoặc đang nói nhỏ ở bên tai cô. Hình như hắn đang nói lời nào đó làm cô vui vẻ, cô ngửa đầu cười phá lên, mái tóc rối tung đen ở trên ngực người đàn ông, ánh sáng lam nhạt chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp, hấp dẫn mọi ánh nhìn của đàn ông.
Đây là một yêu tinh, một yêu tinh trời sinh.
Không cần lời nói, không cần động tác, chỉ cần một ánh