c. May mắn thế nào, đội tuyển lại lấy 6 người, Vũ Phong thở phào, như trút được tảng đá nặng!!!
Thời gian ngày càng gấp rút, học sinh khối 12 bò ra ôn thi tốt nghiệp, đại học.
Tuy nhiên mấy học sinh đạt giải Quốc Gia cao dường như lại là thời điểm nhàn nhã nhất. Không tị nạnh được, họ cũng vất vả bao ngày mà, cái này gọi là khổ trước, sướng sau!
Để động viên khen thưởng, năm nào nhà trường cũng cho mấy đứa trò cưng đi du lịch biển 2 ngày.
Lại một sinh nhật, vắng bóng anh chị…
Dù Phong đã sang lớp, tặng trước một con gấu bông to khổng lồ, trong lòng Hà Anh cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy!!!
Cô chuẩn bị chục tờ giấy trắng cỡ to, tải bừa mấy tấm ảnh trên mạng, đúng 11h tối trước ngày đi du lịch của Nguyệt Dương, mới gõ cửa phòng, khóc lóc:
-”Tỷ tỷ, cứu muội với…”
Hà Dương thấy em gái như vậy, mới hốt hoảng:
-”Sao thế, có gì bình tĩnh nói…”
Hà Anh nấc lên từng tiếng:
-”Muội hứa với fan club chuẩn bị 10 bản vẽ, tối mai giao, vậy mà quên mất không chuẩn bị từ sớm, chuyện này mà lộ ra, các fan sẽ không còn tin tưởng muội nữa…muội không biết sao bây giờ…tỷ tỷ, vẽ hộ muội đi…giúp muội với…”
-”Đâu ta xem…”
Hà Nguyệt Anh chìa mấy tấm ảnh, chị cô lại hỏi:
-”Phải vẽ y hệt mấy bức này à?”
-”Vâng, phải vẽ khổ to nữa…”
-”Được rồi, để đấy ta cố xem sao…”
Hà Anh giọng đầy lo lắng:
-”Nhưng mai tỷ phải đi du lịch?”
-”Thôi không sao cả, ta thức vẽ đêm nay cho xong, chắc kịp …”
Cô sung sướng trở về phòng, 10 bản vẽ to cỡ này, tỷ có bò cũng chẳng xong được.
Đúng như Hà Anh dự đoán, Hà Dương bò cả tối, cũng chỉ được 7 bức, đồng hồ chỉ 7h30, cô đành nhắn tin cho thầy phụ trách, xin phép nhà có việc.
Vẽ một lúc, 8h, Hiếu tỷ tỷ nhắn tin trách móc, nói Hà Dương có mỗi dịp đi chơi cũng bỏ, xe cũng ra khỏi địa phận thị xã rồi, hối cũng không kịp.
Cô mệt tới rã rời, chẳng buồn quan tâm; lên giường chợp mắt chút, đằng nào tối mới giao; 10h cô dậy vẽ nốt 3 bức kia cho Nguyệt Anh là được.
Nguyện, cầu xin cậu
Chỉ còn vài chap nữa là kết thúc những năm tháng học trò của “Lẽ nào em không biết”
Đây là bộ truyện ta viết chân thực nhất, chính nó cũng giúp ta hồi tưởng lại một thời trẻ trâu cắp sách tới trường, rất đẹp…
Cái kết, có thể các nàng sẽ hài lòng, cũng có thể không, có thể thấy không thỏa mãn…
Có một câu ta rất thích: “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”…Các nàng đừng vì thế mà buồn, bởi 18-19 tuổi, không hẳn là kết thúc, có khi lại là điểm khởi đầu của mỗi con người…
Tác giả cũng đã chuẩn bị tinh thần ăn tất cả các loại gạch đá. Nhưng không sao cả, bởi chỉ muốn nhắn nhủ với độc giả rằng: Hãy trân trọng tuổi thanh xuân của mình!
Còn về phần “người lớn” của bộ truyện, ta cũng chưa biết có nên viết tiếp hay không…
Cho nên là chúc người vui vẻ với chặng đường cuối của truyện!!!
Trong giấc mơ, cô nghe được giọng nói rất quen:
-”Nguyệt, dậy đi…”
Cả mùi hương bạc hà cũng rất dễ chịu, chẳng muốn dậy, chỉ muốn ngủ mãi thôi.
Ai đó bực mình, kéo cô khỏi chiếc giường êm ái. Mắt nhắm mắt mở, đã bị người ta quát:
-”Sao không đi chơi?”
-”Tôi còn phải vẽ…”
Đoạn, cô lại ngủ gà ngủ gật.
-”Đi chơi về rồi vẽ…”
-”Không được, nếu không giao bản vẽ thì muội ấy sẽ bị các fan tẩy chay mất…”
Cô nói trong vô thức.
-”Nó đâu rồi?”
Phong bực.
-”Đi quay phim rồi, ở tận trong Nam, tuần sau mới về!”
-”Thế thì chắc không cần gấp đâu, dậy thôi…”
-”Đừng, tôi muốn ngủ một lát, tý dậy tôi còn làm việc, phải giao trong tối nay cho fan club của muội ấy…”
-”Fan club đếch gì mà nó là thần tượng mà phải chiều thế? Người ta phải chiều nó mới phải?”
-”Tôi không biết, cậu lặng yên chút được không?”
Không nói nổi, lớp trưởng hỏi:
-”Vẽ theo mấy bức ảnh này hả…”
-”Ừ…”
Nguyệt Dương đáp, rồi lại thiếm thiếp.
….
….
Ngủ đã mắt, Hà Nguyệt Dương mới giật mình thức giấc.
Trời ơi, cô đã ngủ bao lâu rồi chứ? Thế này làm sao mà kịp giao tranh cho fan của Hà Anh?
Lò dò tỉnh dậy.
Mới phát hiện, mình không phải ở trên giường, mà đang nằm ở ghế sau của xe ôtô.
Lẽ nào cô bị bắt cóc?
Chết mất…
Mà phải không? Bắt cóc người ta phải trói chân trói tay, ai lại đắp chăn mỏng cho cô như này không?
Nhìn qua gương chiếu hậu, một khuôn mặt cực kì quen thuộc…
-”…P…h…o…n…g…”
Cậu trả lời:
-”Sao?”
-”Cậu…đang…lái…xe…đấy!”
-”Tôi biết!”
Hà Nguyệt Dương tự định thần, tự thấy mình ngu. Họ chẳng phải đã 18 tuổi rồi sao?
Năm ngoái, ba dậy hai đứa, mà Nguyệt Dương lười, nên chỉ Nguyệt Anh học, giấy khai sinh đã sửa sang sớm một năm từ ngày vào lớp 1, nó cũng lấy được bằng rồi.
Có mỗi cô là lạc hậu…
Ngây ngây một lúc, lại cuống:
-”Chết, còn bức vẽ của Hà Anh, làm sao bây giờ, mình đi đâu đấy?”
Cậu chậm rãi:
-”Tôi đã vẽ nốt ba bức cho nó, và dùng máy cậu nhắn tin, nó cũng rep rồi, tối sẽ có người tới lấy!”
-”Ừ…”
Cậu mở bài nhạc nhẹ nhàng…
You are the love of my life
And I thank God I am alive…
Cô nhớ ra, thắc mắc:
-