”Tôi ngủ cơ mà, tôi ra xe cậu bằng cách nào thế?”
-”Còn phải hỏi, cậu béo như con nhợn …”
Hà Dương ngượng chín người, quát:
-”Thế là cậu bắt cóc con gái nhà lành đấy! Bác giúp việc nhà tôi đâu? Sao có thể để cậu đem tôi đi như thế?”
-”Bác ấy đi chợ…”
-”Tôi sẽ kiện!”
Phong cười…
-”Kiện củ khoai hả? Ngủ đi, còn hai tiếng nữa mới tới nơi cơ…”
-”Đi đâu?”
-”Đi ra biển với các bạn…”
Gió thổi qua cửa kính, mắt cô lại díu vào…
Một đoạn, nghe tiếng thở đều đều, cậu dừng xe, tạm đậu vào bãi đất trống gần đó.
Lách xuống hàng ghế dưới, ánh mắt trìu mến.
Sờ má cô hơi lạnh, ai đó vặn điều hòa, rồi dịu dàng kéo chiếc chăn đã bị cô đạp tung.
Tay cậu nắm tay cô, rất chặt, tim cậu như muốn ngừng đập, cậu bên cô, ngày càng gần, khẽ khàng…vụng trộm…đặt một nụ hôn nhẹ trên môi.
Ngày hôm ấy, Vũ Phong đã có một ý nghĩ rất kiên định…
Nguyệt, nhất định mai sau, dù khiêng dù vác, dù cậu đồng ý hay không đồng ý, cũng phải về làm vợ tôi, nhất định thế!!!
………..
………..
Vì không muốn các bạn bàn tán, cậu gửi xe ở xa, rồi nói với các bạn, mình và Dương đi tàu về.
Bạn bè đội tuyển, học cùng khu, cũng gọi là quen biết, gặp nhau tay bắt mặt mừng.
Hiếu tỷ tỷ là sướng nhất, dù sao, Dương cũng là người mà Hiếu yêu quý, chỉ ngay sau Nghĩa. Phong và Dương tới nơi cũng 3h chiều, nhưng lúc sáng Phong nhắn tin nên tỷ quan tâm, lấy phần rất nhiều đồ ăn.
Ngủ một giấc dài, ăn một bụng toàn hải sản no căng, ngồi lim dim ngắm cảnh từ ban công của khách sạn, Nguyệt Dương khẽ hít thở, chưa bao giờ thấy sung sướng, thoải mái tới thế.
Một lát, các bạn đã ùa vào, rủ nhau đi tắm biển, Dương đành tiếc nuối từ chối:
-”Lúc sáng đi vội qua quên không mang đồ bơi rồi mọi người ạ…”
-”Gớm bà này lạc hậu, không mang thì mua, không mua thì thuê…”
Hiếu bực:
-”Ranh con, đừng có trốn ở nhà đọc truyện, chẳng mấy khi có dịp…”
-”Đúng đấy, đi cho vui…”
Nhìn mọi người tấn công, lôi kéo Nguyệt, Vũ Phong thủng thỉnh đằng sau, khẽ cười!
-”Phong và Dương về tàu mệt không? Mai về thì về ôtô chung với bọn tôi…”
Nguyệt Dương thấy cũng hay, đáp:
-”Ừ, tôi về với mọi người, nhưng Phong mua vé tàu về rồi, nên chắc không về được cùng…”
Người đằng sau tối đen mặt mày, lớn tiếng:
-”Lúc đó tôi mua cả vé tàu luôn cho Dương mà, với lại Dương bị say xe nặng lắm, đi ôtô rồi lại nôn hết ra người các bà…”
Hà Dương tức, Hiếu hỏi vô tư:
-”Ơ, muội bị say xe bao giờ thế, lần trước đi Hải Phòng còn ngồi hẳn hàng cuối cùng, lúc về còn nhe nhe nhởn nhởn mà???”
Cô gật đầu lia lịa:
-”Đúng, đúng, muội có bị say xe đâu, chắc Phong nhầm rồi…mai muội về với mọi người…”
Vũ Phong ~ điên muốn bóp chết Hà Nguyệt Dương.
Nhưng khi mọi người cùng từ phòng thay đồ đi ra, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng…
Bên nhau 14 năm, gần như ngày nào cũng gặp.
Nhưng vẫn không nhận ra…
Nguyệt đã lớn…và còn rất đẹp.
Và cậu còn nghe rất rõ tiếng xì xào bên cạnh…
-”Mấy ông nhìn thấy Hà Dương Toán 2 chưa, chuẩn không cần chỉnh luôn… ”
-”Đúng đó, đúng đó, khúc nào ra khúc nấy…”
-”Trời ơi, tôi chết mất…”
-”Trời ơi sao mà trắng thế, chỉ muốn cắn cho một cái…”
-”Ừ, công nhận, năm sau có khi phải kích nó đi thi hoa hậu, biết đâu chuyên Biên Hòa mình cũng được thơm lây…”
…..
…..
Bọn con trai, mỗi đứa một câu, ánh mắt thì đầy đen tối, từ đứa có tình ý sẵn như Hùng Lý 1 hay An Toán 1, cho tới đứa chưa có tình ý gì cả…
Tất cả đều dán vào đứa con gái trong bộ đồ bơi xanh dương phía trước, tâm tư không hề trong sáng!!!
Vũ Phong ~ hận không thể tống Hà Nguyệt Dương vào bao tải, vác về nhà!!!
Mọi người vui vẻ chơi nhảy sóng, bịt mắt bắt dê, bóng nước, …
Nhận thấy hôm nay các bạn nam có vẻ quan tâm quá mức tới mình, Nguyệt Dương có phần ngại, cô nói với các bạn mệt, muốn lên bở nghỉ một lát, xong lại xuống.
Rất nhiều ánh mắt tiếc nuối, nhưng trận bóng đang dở tới lúc kịch tính nên cũng không cản…
Bước chân trần trên cát, từng luồng gió biển thổi khẽ vào tóc, ngày hôm nay, thật tươi mát.
Dạo quanh nhặt mấy vỏ sò cho em gái, phát hiện chỗ phía Nam bờ biển, nước rất trong, sạch…mà lại chẳng ai chơi.
Thích thú, Nguyệt Dương lập tức lao xuống bơi, ba cùng dậy hai chị em bơi từ năm 10 tuổi, nhưng tính lại thì cô vẫn ngu hơn Hà Anh, nên chỉ dám xuống chỗ gần.
Loanh quanh ra rồi lại vào, được ba bốn vòng, mệt thở không ra hơi, cô thả chân, định chạy lại phía các bạn…Mà cố mãi, chân vẫn không chạm đáy biển.
Tại sao lại thế? Rõ ràng chỗ cô cách bờ biển rất gần mà? Chả nhẽ chỗ này có hố ngầm…vì vậy mới không ai ra đây chơi?
Hơi hoảng, cô cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ trong đầu giờ sẽ bơi vào bờ, sẽ rất nhanh thôi…
Đúng là chó cắn áo rách, ngay cái lúc cô cần vào bờ nhất, thì chân lại bị chuột rút! Vùng vẫy, gọi các bạn mà vô ích.
Hà Nguyệt Dương đuối dần, chỗ này cách chỗ mọi người xa quá, làm sao mà họ nghe tiếng cô được?
Sức lực cuối cùng dần cạn kiệt, chân tay đờ đẫn, người cũng mềm nhũn, có lẽ số phận chỉ tới đây…
-”Nguyệt…Nguyệt…Nguyệt ơi…”
Cô lại nghe thấy giọng nói đó, rất quen…
Có người gọi cô tha thiết, có mùi bạc hà vươ