Pair of Vintage Old School Fru
[sát hay] [Truyện hay] [ảnh][Góp ý]
Home
Ứng Dụng Game
Ảnh QTV🌙
Bây giờ là:00:54 ~ 2024-11-22
cập nhật: 19:45 24/06/2019
Search | Time:00:54 - 23/11/24|Báo Lỗi | Tập Tin UpLoad (0)| Lượt Xem:

CÓ THỂ BẠN CẦN

u bất mãn, nhưng cũng cố gắng hỏi lại.
“Mày là Hiểu Hân lớp 11A5 ?”
“Đã có mục đích sao còn hỏi?” Cô lạnh lùng đáp trả, không một tia sợ hãi.
“Thái độ gì vậy?” Đứa con gái tóc tém nổi cáu nhao lên, nhưng đã bị đứa bạn bên cạnh ngăn lại. Hành động đó cũng không làm ánh mắt của cô suy chuyển chút nào.
Đứa con gái tóc dài, nét mặt nhu hòa nhất dịu giọng nói.
“Chị học lớp 12A3, chị muốn biết em có quan hệ gì với Vũ Phong, anh ấy là bạn trai của chị!”
Hóa ra là vụ dằn mặt ghen tuông sao, cô nhếnh môi cười nhạt.
“Bạn trai của chị liên quan đến tôi sao?”
“Chị chỉ muốn nói cho em biết, bọn chị đã yêu nhau 2 năm rồi, em đừng xen vào phá hoại tình cảm của bọn chị có được không?” Đứa con gái kia vẫn dịu giọng nói.
Cô vẫn nhếch môi cười lạnh, không buồn trả lời, tình cảm của họ tan hay hợp là việc cô có thể quản được sao, vô lý hết sức.
Đứa con gái tóc tém muốn bực thay cho bạn rống lên.
“Sao phải nói nhẹ nhàng với nó, nói thẳng ra mày mà có ý đồ gì với Vũ Phong thì đừng có trách bọn tao không nói trước”.
Hiểu Hân tiếp tục đeo tai nghe lên không thèm quan tâm. Đứa con gái tóc tém bị thái độ này của cô chọc tức liền rít lên.
“Con này hôm nay ngứa da đây mà, thái độ của mày láo nhỉ, hôm nay không cho mày ăn đập mày chưa tởn đâu!”
Hai đứa bạn đi cùng dường như muốn cho Hiểu Hân bị đánh nên cũng không thèm ngăn cản bạn mình. Khi đưa con gái đó lao lên, chưa kịp chạm vào người Hiểu Hân đã bị một quả bóng từ đâu đập chúng mặt. Hai đứa bạn nhìn theo hướng bóng kinh hoàng, đứa con gái tóc tém sau một hồi bị choáng gào lên chửi rủa.
“Mẹ nó! mày không có mắt hả?”
Sau khi nhìn rõ đối tượng chửi rủa là ai, cô ta kinh hoàng cứng họng : “Vũ..Phong..”
“Bóng nó không có mắt đâu, mày có mắt sao không biết đường tránh”. Ánh mắt người con trai Vũ Phong chiếu về phía chúng giận giữ.
Đứa con gái tóc dài hướng Vũ Phong, trong mắt ngấn lệ.
Vũ Phong vẫn đứng im lạnh lùng nhìn: “Còn không mau cút! muốn tập né bóng hả?”
Ba đứa con gái kéo nhau biến thật nhanh, trước khi đi vẫn kịp chiếu tia nhìn giận giữ về phía Hiểu Hân. Trên mặt Hiểu Hân không phát lấy một biểu cảm nào, xoay lưng lại đi tiếp như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Vũ Phong bước nhanh đến giữ lấy cánh tay Hiểu Hân: “Em không sao chứ? chúng có làm em đau không?”
Hiểu Hân kéo cánh tay lại, vẫn tiếp tục đi , vẻ mặt bình thản không nhìn đối phương lấy một cái.
“Này, em đứng lại đó!” Vũ Phong cao giọng quát nhưng sau đó xuống giọng ngay tức thì: ” Anh vừa cứu em đấy, chẳng nhẽ em không cám ơn anh sao?”
Hiểu Hân vẫn bước tiếp, Vũ Phong đuổi lên chắn trước mặt, nhìn thẳng vào mắt cô. Cô cũng nhìn lại không chớp mắt lấy một cái.
“Anh nên tránh xa tôi ít nhất 100 mét là tôi muốn cảm ơn anh lắm rồi”. Cô lạnh lùng nói.
“Em ghét anh lắm sao?” Vũ Phong đau khổ hỏi.
Nhưng đáp lại anh là dáng hình của cô đang bước tiếp.Đang giờ cao điểm, dòng xe lưu thông trên đường rất đông, nhìn dòng xe chuyển động từng chút một khiến cho Triệu Khôi Nguyên cảm thấy trong lòng có chút bực bội. Mấy năm nay du học ở nước ngoài, anh đã quen lái xe trên những con đường rộng với hàng chục làn xe. Khi về nước anh thường thích lái xe máy cho thuận tiện và phù hợp đường xá tại quê nhà, với điều kiện ở đây đi đâu cũng phải lo tìm bãi đỗ xe nên anh chẳng muốn sử dụng đến ô tô một chút nào.
Cũng chỉ tại tên bạn thân của anh không bị ngã chặc cổ chân thì anh đã không mất công lái ô tô đưa hắn đi làm. Chiếc xe máy Ducati cũng thật bất tiện cho tên kia leo lên leo xuống, nên mấy hôm nay anh phải miễn cưỡng kìm lòng xa con ngựa chiến của mình.
Trong xe, Trần Vũ Thanh khoái trá nhìn vẻ mặt cau có của Khôi Nguyên, anh buông giọng cợt nhả: ” Ai da! nhờ phúc của cái chân mà mình mới được hưởng cái thứ cao cấp xa xỉ này, ngày ngày có xe đẹp đưa đón thế này không biết mấy cô chân dài quanh cậu có ghen với mình không đây!”
“Cậu có tin tôi ném cậu vào xe taxi không!”. Khôi Nguyên cất giọng lạnh lùng.
“Này cậu độc ác vừa thôi! ai bảo cậu hôm đó ép tôi uống ly nữa làm chi để đến nỗi tôi không nhìn nổi đường mà mang họa”. Vũ Thanh than vãn trách móc.
“Cậu đã bao lâu rồi không uống mà bây giờ tửu lượng lại kém vậy chứ?”
“Làm thầy giáo như tôi mà có thời gian vui vẻ đi uống rượu như cậu sao, tôi phải giữ lương tâm sạch cho bọn trẻ noi theo chứ. Lũ học trò mà biết tôi uống đến nỗi té chặc chân, thì mặt mũi đâu mà nhìn chúng!”. Vũ Thanh thở dài nghĩ lại hôm đó mà xấu hổ khi nói dối lũ học trò là mình ngã xe.
“Từ khi nào cậu trở thành giáo viên gương mẫu vậy, Vũ Thanh mà tôi biết ngày xưa đã cải tà quy chính rồi sao?” . Khôi Nguyên dùng giọng châm chọc diễu Vũ Thanh.
“Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Nguyên tắc của tôi vẫn vậy mà!” Vũ Thanh cười lớn đáp lại.
Xe vẫn lăn bánh đều trên đường, bỗng một thân ảnh quen thuộc đang chạy bộ trên vỉa hè phía trước thu hút tầm mắt Vũ Thanh.
“Nguyên, chạy lại sát vỉa hè đi!.” Vũ Thanh một tay khều vai Khôi Nguyên, một tay ấn cửa kính xe hạ xuống.
“Hiểu Hân!”. Vũ Thanh gọi to, cô bé chạy trên đường bỗng dừng bước chạy hướng tiếng gọi quay lại.
“Em chào thầy!” Cô hơi cúi đầu chào người đang gọi mình.
Nhìn dáng vẻ chạy của cô bé Vũ Thanh đoán cô bé bị nhỡ xe bus nên đang phải chạy đến trường. Khuôn mặt h
<<1234 ... 8>>
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết!
[like__2LIKE - dislike__2DISLIKE]
vote
/ - Phiếu
Link:
BBCode:
Tag:
BÌNH LUẬN - COMMENT
Không Văng Tục, Quảng Cáo, Spam Nếu Bạn Là Người Có Văn Hóa!

6 Cùng Chuyên Mục

6 Bài Viết Ngẫu Nhiên

Lên đầu trang
Ai.☆¨(`•.¸♥.•.♥¸.•´)¨Không☆Vui★Khi(•.•)Lần*Đầu (_._) Gặp♥ Gỡ∩..Ai(¯`v´¯)Không ☆BuồnNếu缁Lỡ鐆 Xa ░Nhau ░▒▓