Nguyệt hắc phong cao.
Gió vù vù chuyển động, thuần thục dấy lên chuỗi xào xạc từ cành lá. Trong rừng sâu tối tăm lạnh lẽo, âm thanh ấy lại phảng phất giống như tiếng yêu quái kêu gào, dọa người tim đập chân run.
Nơi đây chính là rừng quỷ cực kì nổi tiếng ! Thôn dân vùng phụ cận cho dù vào ban ngày cũng hòan toàn chẳng dám đến gần, đêm tối càng không cần bàn tới.
Thế nhưng hiện tại, vực thẳm trong rừng lại thấp thoáng ánh lửa sáng ngời !
Tiểu cô nương dung nhan tinh xảo nhìn trừng trừng hố sâu đen ngòm trước mặt, dùng sức nuốt nước bọt một cái. Nàng sở hữu đôi mắt rất đẹp, dưới góc mắt bên phải còn có một nốt ruồi thật nhỏ. Tuy nhiên, vào giờ phút này, đôi bảo ngọc kia lại mơ hồ phiếm lệ, khóe mi bởi vì hồi hộp mà hơi hơi run rẩy.
Tướng mạo của nàng cũng thực thanh tú, vóc dáng nhỏ nhắn yêu kiều, trường phát đen tuyền kết thành bện lại dùng kẹp san hô cố định hai bên mái. Bộ dạng trông qua vô cùng thuần khiết, giống hệt Vân gia tiểu muội muội, khiến người kìm không được ý nghĩ muốn cưng chìu !
Mà một cô nương khả ái như thế, khi hốc mắt tràn đầy nước mắt ủy khuất, hai chân lại run rẩy làm ra vẻ đáng thương, chắc chắn sẽ làm cho người nhìn vào cảm thấy ngàn vạn lần không đành lòng !
”Tiểu Muội, một lúc nữa còn không chịu đi xuống thì đừng trách ta vô tình dùng cước !” Vân Thanh Long mất kiên nhẫn tựa vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực, con ngươi đen nheo lại, bắt đầu tản ra sát khí.
Nghe đại tỷ đe dọa, Vân Tiểu Muội càng run lên bần bật, cánh môi nho nhỏ khẽ mấp máy, đáng thương hề hề nhìn bốn vị tỷ tỷ.
»Mở Images«”Nhưng muội thực sợ hãi a…”
Tiếng nói của nàng vừa nhỏ vừa run, lệ cũng đã tràn khỏi bờ mi. Cảm tưởng chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để khơi gợi lòng trắc ẩn của mọi người rồi.
Đáng tiếc, là mọi người – – ngoại trừ những kẻ đang đứng trước mặt nàng !
”Đại tỷ, đá đi !” Vân Bạch Hổ ngồi cạnh đống lửa, cầm vải trắng lau chùi Cửu tiết ngân luyện trên tay, đạm thanh phụ họa cho sự uy hiếp của Vân Thanh Long.
”Đại tỷ, nhớ đá nhẹ một chút, đừng làm Tiểu Muội bị thương nha !” Khẽ nâng đôi mi thanh tú, Vân Chu Tước thản nhiên tiếp lời.
”A…” Vân Huyền Vũ lười biếng ngáp một cái, chớp chớp mắt, uể oải hỏi : ”Sao ? Có cần đá không ?”
Trong ánh lửa sáng rực, tướng mạo thanh tú kia nhìn giống Vân Tiểu Muội như đúc. Điểm bất đồng duy nhất giữa hai người chỉ là nốt ruồi đen nơi khóe mắt, nốt của Vân Tiểu Muội nằm ở góc mắt phải còn của nàng thì ngược lại, rơi về bên trái. Nếu cả hai mặt đối mặt đứng cùng một chỗ thì sẽ có cảm giác như đang nhìn vào trong gương !
”Ô… Không muốn ! Ta sợ !” Biết bốn vị tỷ tỷ hoàn toàn không có ý định buông tha cho mình, đôi chân vẫn luôn run rẩy rốt cuộc trụ không nổi, vô lực quỵ xuống. Vân Tiểu Muội lại đáng thương mấp máy cánh môi, lệ vốn đã ngập đầy vành mắt cuối cùng vẫn là nén không được mà oa oa khóc lớn, cầu các nàng bỏ qua.
Ô ô… Nàng thật sự rất sợ ! Chỉ mới ở trong rừng cây dày đặc âm khí này thôi mà nàng đã sợ đến phát khóc, thế nhưng các tỷ tỷ còn bắt nàng vào huyệt, không phải là muốn lấy mạng của nàng sao !
Nàng cái gì cũng sợ, hơn nữa sợ nhất bóng tối, sợ nhất quỷ nha!
Nguyên lai các nàng Vân gia từ trăm năm trước đã lấy đạo mộ làm nghiệp, dựa vào đó mà tích lũy thiên hạ tài phú và góp nhặt các loại dị bảo quý hiếm.
Đạo mộ – hành vi đoạt người phần sự – có thể nói là thất đức, khiến thế nhân cực kì khinh thường. Tuy nhiên, đối với đạo mộ giới thì lại khác. Nhắc đến vân gia, đảm bảo không ai là không biết, thậm chí còn giơ cao ngón tay cái mà tán dương truyền kì gia tộc này !
Lúc người của Vân gia hành động, chỉ có thể dùng ba chữ : nhanh, tàn nhẫn, chuẩn để hình dung. Không chỉ như thế, đối tượng mà họ nhắm vào còn luôn là trăm năm hiếm thấy cổ mộ, bảo vật lấy được mỗi một dạng đều mang giá trị liên thành. Bởi vậy mới xuất hiện lời đồn đãi, cho rằng trên đời này giàu có nhất chính là Vân phủ, ngay cả lão hòang đế, nếu đem ra so sánh chỉ sợ vẫn còn thua kém phân lượng !
Mà luận đến thế gia kia đương đại, ,nghe nói Thái cổ Tứ thần chi âm là tên, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã sớm vang danh trong đạo mộ giới.
Chỉ có Vân Tiểu Muội là ngoài ý muốn – – cha mẹ nàng căn bản chỉ tính toán sinh bốn hài tử, tên cũng đã sớm chuẩn bị thật tốt : Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, cùng Tứ thánh thú đồng âm. Vân gia lưỡng lão (hai cụ nhà vân gia)chính là trông mong các con của mình có thể anh dũng như Tứ thần, đem danh tiếng Vân gia phát dương quang đại, vì Vân gia trộm về càng nhiều trân bảo. Thế nhưng lại chẳng cách nào ngờ tới, sau khi lâm bồn ”lần cuối cùng” một lúc, lão nương vốn tưởng đã kết thúc, vừa mới thở ra thì bụng lại đột ngột truyền đến trận đau, qua khỏang chừng một khắc liền hạ sanh thêm Vân Tiểu Muội.
Bất ngờ vì điều này ngoài dự tính hai người không khỏi nhíu mày. Thế nào cũng không nghĩ tới cuối cùng nhất thai lại cho ra song nữ, phải làm sao bây giờ a ? Sinh thì cũng đã sinh rồi, chẳng lẽ lại đem đi vứt bỏ ? Bọn họ không phải loại cha mẹ nhẫn tâm như vậy, rốt cuộc đành gọi nàng là Tiểu Muội. Dù sao