chàng trai có tên Lâm Khắc kia đâu nữa.
Một nỗi thất vọng mơ hồ từ đâu ập đến, cô đi qua dãy hành lang nhỏ hẹp rồi rời đi. Khi đến cuối dãy, cô bất giác quay đầu lại nhìn như muốn tìm kiếm điều gì. Đúng lúc này, từ giữa những dãy bàn làm việc chất từng chồng hồ sơ cao ngất bỗng hiện ra một dáng người.
Là anh ta!
Tiểu yêu tinh gọi anh ta vào, anh ta chầm chậm đẩy chiếc ghế rồi đứng dậy.
Khi bước đến bên cạnh tiểu yêu tinh, anh ta trông thật giống một vị quốc vương khí khái rạng ngời.
Cánh cửa liền đóng sập lại ngay sau đó.
Đúng là anh ta mặc một chiếc jacket màu xanh đậm, trên tay cầm một túi tài liệu.
Anh ta cũng thuộc cung Bọ Cạp sao?
Từ anh ta toát lên thứ cảm giác mà đã rất lâu rồi cô không gặp. Anh trai cô, cũng tầm tuổi này.
Nhưng biết bao năm nay cô không còn gặp lại anh nữa.
7.
Bước ra khỏi văn phòng luật sư, băng qua mấy con ngõ phía ngoài, cô tìm được một khách sạn nhỏ với giá khá mềm. Cô bước vào trong, đặt một phòng rồi viết tên Lộ Hỷ Hỷ lên tờ đăng ký.
Cô lấy một tờ báo trên giá sách cạnh quầy lễ tân, nhẩm đọc mục Chòm sao hôm nay của mình.
Song Ngư à, bạn cần phải nghỉ ngơi,
Nếu không, cảm giác cô quạnh sẽ theo bạn như hình với bóng.
Lòng bạn ngập tràn nỗi hoài nghi đối với bản thân và ý nghĩa cuộc đời.
Vậy nhưng, thử hỏi rằng liệu có ai chưa từng trải qua nỗi hoài nghi như vậy?
Cô đặt tờ báo về chỗ cũ, rồi cầm lấy chìa khoá.
Trong khi đợi thang máy, cô đưa tay che miệng, uể oải ngáp một cái thật dài.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô tìm đến phòng 103, rồi nhét chìa khoá mở cửa vào.
Căn phòng rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường đơn đặt ở giữa phòng, trên tường chi chít những mảng giấy dán tường sọc kẻ trông thật quê mùa.
Cô quẳng hành lý và chiếc túi trên người xuống, vứt chiếc mũ len lên giường, trút hết quần áo sau đó đi thẳng một mạch vào phòng tắm rồi mở vòi hoa sen, ào ào tắm rửa sạch sẽ một lượt từ đầu xuống chân.
Lúc đi ra khỏi phòng tắm, cô quấn trên người một chiếc khăn bông, hất xõa mái tóc đen mềm óng ả.
Bây giờ trông cô chỉ khoảng 20 tuổi.
Cô cúi xuống mở hành lý rồi lấy bức Đêm đầy sao ra. Sau đó đặt một chiếc ghế rồi đứng lên trên, tháo bức tranh phong cảnh vốn được treo trên tường phòng rồi treo bức Đêm đầy sao lên thay.
Cô nhảy từ trên ghế xuống rồi thả người ngồi lên giường, sau đó lật chăn trườn lên chiếc gối êm mềm phía đầu giường, cuộn tròn lại như một chú mèo con.
Cô ngước nhìn bức Đêm đầy sao trên tường, chớp chớp đôi mắt thâm quầng mệt mỏi, chẳng bao lâu sau đã thiếp đi lúc nào không biết.
Cô ngủ một giấc dài đến tận sáng ngày hôm sau.
Sau khi tỉnh dậy, cô tắm gội rồi thay quần áo mới, đi đôi bốt ngắn và đội chiếc mũ len, lau phủi bụi bẩn bám trên đôi bốt bằng góc của ga trải giường, uống một ly nước đầy, xách theo chiếc túi rồi khoá cửa bước ra ngoài.
Rời khỏi khách sạn, cô đi vào một siêu thị rồi mua một chiếc sim được nạp sẵn tiền, rồi lắp vào điện thoại của cô, sau đó nhân tiện mua luôn một tờ báo.
Cô vừa bước ra ngoài vừa mở báo xem mục Chòm sao hôm nay, đọc xong cô vứt luôn cả tờ báo. Cô chợt nhớ ra hôm qua đã quên hỏi Đới Đức Lễ rằng phần tin quảng cáo mà ông ta đăng để tìm cô đã viết những gì.
Cô ăn một chiếc hambuger trong một cửa hàng fastfood, sau khi rời khỏi cửa hàng fastfood, cô đi qua một con ngõ rộng, ghé vào hàng hoa mua vài bông tuy-líp, rồi ôm bó hoa lên một chiếc xe buýt.
Khi đi đến khuôn viên nghĩa trang, cô tìm đến bia mộ nhỏ làm bằng đá cẩm thạch trắng của mẹ nuôi. Trên bia mộ, nụ cười của người đàn bà trong bức ảnh đen trắng trông thật hiền từ và rất đỗi thanh thản, có lẽ khi chụp bức ảnh này, bà hẳn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nó lại được dùng theo cách như vậy.
Cô lấy tay áo lau sạch những mảng bụi bám trên bức ảnh, nhẹ nhàng đặt hoa xuống rồi ngồi trước mộ, lấy cuốn Đời nhẹ khôn kham từ trong túi xách ra, rồi bắt đầu nhẩm đọc.
Năm tám tuổi, tay cô đã nắm một bàn tay khác để chìm vào trong giấc ngủ, cô tưởng tượng rằng bàn tay mà mình nắm lấy kia sẽ thuộc về người đàn ông mà cô yêu thương, thuộc về người mà cô sẵn sàng giao phó cả cuộc đời mình cho anh ấy.
Cô lặng lẽ đọc, cho tới khi mặt trời dần khuất bóng sau dãy núi xa xa.
Cô cất cuốn sách rồi từ từ đứng dậy, bước qua giữa những hàng bia mộ, rời khỏi nghĩa trang.
Cô gọi một ly vodka vị đào trong một quán bar nhỏ ngay gần khách sạn.
Gã trai trẻ ngồi phía đối diện đon đả lại gần định tán tỉnh cô.
“Xin lỗi.” Hắn ta nói.
Cô chẳng hề phản ứng. Hắn đưa mắt nhìn cô, giọng bỡn cợt:
“Không phải em đã say rồi đấy chứ? Rượu này nặng lắm đấy nhé.”
“Thế nên mỗi ngày tôi chỉ uống có một ly.”
Cô nốc cạn một hơi, rồi bỏ mặc gã trai trẻ với khuôn mặt gượng gạo, ngại ngùng lại phía sau.
Cô trở về phòng, cuộn mình trên giường, bật khóc nức nở.
Trời đã về khuya, ánh đèn neon chiếu rọi qua khe cửa, hai gã say rượu nào đó đang oang oang hát hò ngoài đường. Trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, cô nắm lấy bàn tay còn lại của chính mình. Bàn tay đeo chiếc vòng đá ngọc thạch xanh cuối cùng buông thõng xuống cạnh giường, cho tới khi trời sáng.
Ngày hôm sau, mãi tới tận chiều cô mới rời khỏi khách sạn, đi đến tiệm sửa giày cạnh nhà ga để thay gót và đế mới cho đôi bốt màu đỏ của cô, cô đã