làm việc này không biết bao nhiêu lần rồi.
Trong lúc chờ đợi, cô ngồi trên chiếc ghế cao cạnh quầy tiếp khách, mở báo đọc Chòm sao hôm nay.
Song Ngư dễ chìm đắm trong những cảm xúc bi thương,
Điều này sẽ không mang đến điều gì tốt đẹp cho bạn,
Hãy vui vẻ, phấn chấn lên!
Shopping có lẽ sẽ là liều thuốc giúp bạn giảm stress.
Cô xỏ lại vào đôi bốt, vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm vừa gọi điện thoại:
“Bích Bích, em Hỷ Hỷ đây, sau này nếu có tuyển diễn viên múa thì gọi vào số này nhé.” Cô đọc số điện thoại, “dạo này chị bận không? Thật á? Em vẫn ổn mà, chỉ là trong nhà có chút chuyện, chẳng có gì cả!”
Cô cúp máy, rồi lượn lờ trên phố một vòng, mua được một chiếc mũ lông cừu màu trắng được đan bằng tay từ sạp hàng của một bà lão bày phía dưới cầu thang.
Trên chiếc mũ còn đan hai chiếc tai tròn dựng đứng, trông như tai gấu.
Cô tiện tay vứt bỏ chiếc mũ len cũ đang đội. Khi bước đi, hai chiếc tai tròn trên mũ cứ lắc qua lắc lại trên đầu cô.
Cô đi về phía đông, xuyên qua một tòa trung tâm thương mại tấp nập, rồi lại quay lại, tấp vào một cửa hàng thời trang ở trong đó.
Cô chọn một vài bộ đồ đơn giản, rồi vào phòng thay đồ.
Cô ngắm nhìn thân hình trong chiếc gương, chiếc mũ cổ quái kia khiến cô chẳng thể nhịn cười, cô cũng phát hiện ra mình có một đôi mắt rất đen, rất sáng, tựa như hai viên thuỷ tinh đen được nạm trên khuôn mặt căng tròn mịn màng.
Cô trút bỏ quần áo, khuôn lưng của cô vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, giống như hai chữ C tựa lưng vào nhau, lấy mắt rốn làm điểm trung tâm, ở giữa cách một đoạn vừa vặn hoàn hảo.
Lúc bước ra từ phòng thay đồ, cô đã mặc trên người bộ quần áo mới. Sau khi trả tiền, cô gấp gọn bộ đồ cũ rồi nhét vào trong túi.
Cô tiếp tục đi về phía tây, mua một chiếc dao cạo râu và sữa tắm hương đào trong một tiệm mỹ phẩm. Phân vân một hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định mua thêm một thanh sô-cô-la.
10 giờ tối, cô quay lại quán bar ngày hôm trước.
Cô gọi một ly kem vani và một ly vodka vị đào, tưới đẫm vodka lên ly kem, rồi dùng chiếc thìa inox bé xíu nhấm nháp chút một. Cô vừa ăn vừa đọc cuốn Đời nhẹ khôn kham.
10 rưỡi đêm cô trở về căn phòng khách sạn, tắm ướt hương đào lên người, rồi dùng dao cạo râu cạo lông chân trong bồn tắm.
Tắm xong, cô trèo lên giường cuộn tròn trên chiếc gối. Ánh trăng sáng vằng vặc trên cao, cô nằm mơ thấy anh.
“Hỷ Hỷ, chạy mau! Chạy mau!” Anh hét lên.
Cô và anh trộm đồ trong một cửa hàng bách hóa. Họ lấy được rất nhiều thứ, có quần áo, đồ ăn, và còn cả giày nữa. Lúc hai người chuẩn bị lẻn đi, thì bỗng hai ông bảo vệ từ đâu đuổi theo.
Cô và anh chạy trốn thục mạng. Cô chạy mãi chạy mãi, được một quãng đường rất dài rồi mới phát hiện không thấy anh đâu nữa. Trên tay cô chỉ còn lại một đôi giày rất xấu.
Cô choàng tỉnh giấc, tim vẫn đập thình thịch, nhận ra mình vẫn đang nằm trên chiếc giường xa lạ của khách sạn, vật vờ như một cái bóng, chỉ có bức Đêm đầy sao trên tường và cuốn sách vẫn nằm lặng lẽ bên cô.
Sớm hôm sau cô tỉnh dậy, cất mấy bộ quần áo cũ vào trong túi, khóa cửa, rồi đi thang máy xuống sảnh, trả tiền thuê phòng ba ngày ờ quầy lễ tân.
Cô rời khỏi khách sạn, ngang qua tòa nhà thương mại của văn phòng luật sư Đới Đức Lễ, sang bến xe buýt nằm đối diện bên đường đáp chuyến xe đi về hướng tây.
Cô ngồi đọc sách trên xe, bà cụ già phía đối diện cứ chăm chú nhìn chiếc mũ kỳ lạ của cô.
Hỷ Hỷ cố tình tỏ ra thật lạnh lùng, nghiêm túc.
Xe cập bến, cô bước xuống rồi đi vào một con đường chếch ngang qua đại lộ, mang gói quần áo cũ vào tặng cho hội tình nguyện viên. Nữ nhân viên trong văn phòng xởi lởi bắt chuyện với cô, không ngừng khen chiếc mũ cô đang đội trông thật đáng yêu.
Cô ngập ngừng bỏ chiếc mũ xuống, rồi tặng luôn cho hội tình nguyện viên.
Sau đó, cô đến quán bar uống một ly vodka vị đào, đọc mục Chòm sao hôm nay trên báo, rồi về phòng khách sạn sớm, nằm trên giường đọc sách.
Mấy ngày sau đó, cô bị cảm cúm, đại đa số thời gian đều nằm lỳ trong phòng đọc sách, chỉ thi thoảng ra ngoài để mua báo hoặc đến quán bar.
Vào một buổi sáng khi số tiền trong tay cô đã gần cạn kiệt, cô đang nhíu mày híp mắt đánh răng trong phòng tắm thì chuông điện thoại bỗng reo lên, cô vội vã chạy ra cầm điện thoại, là cô nàng thư ký Thù Đích của Đới Đức Lễ gọi tới, mời cô hôm sau đến văn phòng luật sư. Cô nhả bọt kem đánh răng tiếp lời.
8.
Lúc Hỷ Hỷ gặp Đới Đức Lễ vào hôm sau, ông ta đang ngồi lọt thỏm trên chiếc ghế tựa lưng cao trong văn phòng, chiếc ghế to bản khiến ông ta trông thật nhỏ bé. Đới Đức Lễ vận trên người một bộ vest màu ghi tối, đeo chiếc cà-vạt hoa văn nhỏ, nhìn qua trông vẫn chẳng khác gì bộ đồ trẻ em size lớn nhất.
Quả thật, ông ta khiến cho người khác rất khó đoán tuổi.
Cô trộm nghĩ, liệu ông ta có phải là một đứa trẻ thần đồng bị mắc chứng lão hóa không nhỉ? Và biết đâu ông ta cũng giống như cô, là một cô nhi.
Đới Đức Lễ đặt một tập tài liệu trước mặt cô, rồi cất lời:
“Cô Lộ, thủ tục đã làm xong rồi.”
Cô mải nhìn dãy số kia, đó là một khoản tiền cực lớn. Thế nhưng, tại sao cô lại không có cảm giác gì đặc biệt? Tựa như khoản tiền này không phải sự thực.
Cô ngoan ngoãn ký tên trên tập tài liệu, như một học sinh đang trả bài.
“