cậu bé Trương Đông Thành của 9 năm trước…Kể cho tớ nghe về một cậu bé đã mong muốn biết nhà cô bé đến nhường nào…Mà rút cuộc lại bị lừa một vố thật nặng bởi chính cô bé ấy…Kể cho tớ nghe cả những lời quan tâm của cậu bé: “Cậu đi từ từ kẻo ngã bây giờ…”…Thành, cậu có biết không? Tớ đã thật sự xúc động khi nghe câu chuyện của hai người…Tớ không tin cậu là người phũ phàng như thế!
– Đừng nói nữa! Tớ xin cậu đấy!- Thành ôm lấy đầu, hét lớn…
– Thành ! Cậu làm sao thế? Thành ơi! Đừng làm tớ sợ…
– Tớ…
– Để tớ đưa cậu lên phòng y tế!
…………………………………………………..
– Cô ơi! Đông Thành có làm sao không ạ?
– Không sao đâu! Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại! Chỉ là vết thương trên não bị kích động mạnh nên…
– Vết thương trên não? Vết thương gì cơ ạ?
– Là vết thương để lại sau vụ tai nạn của 8 năm về trước.- Tiếng Mai Chi cất lên
– Mai Chi, cậu…đến lúc nào vậy?
– Tớ nghe tin Đông Thành bị ngất nên vội chạy đến đây. Cậu ấy không sao là tốt rồi!
– Cậu có thể nói rõ hơn cho tớ biết được không?
Hôm đó là sinh nhật lần thứ 7 của Đông Thành…
– Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật con, mẹ đưa con đến thăm trường cũ của con được không mẹ?
– Con muốn đến đó làm gì?
– Con có thứ này muốn tặng cho một người bạn…
– Là ai thế con?
– Bạn Diễm My mẹ ạ! Con đã từng hứa sẽ tặng cho cậu ấy một sợi dây chuyền làm từ ốc biển. Chắc hẳn cậu ấy sẽ rất vui khi nhận được nó!
– Được rồi, nhưng ngày mai mẹ con mình mới đi được. Con không nhớ hôm nay là chủ nhật àh?
– Hoan hô mẹ! Mẹ hứa đấy nhé!
– Mẹ hứa!
– Chúng ta qua bên kia mua bánh kem đi mẹ!
– Coi chừng con! Thành!!!
Tiếng bà mẹ hét lên thất thanh…Cả thân hình nhỏ bé của cậu ấy nằm bất động…Máu chảy xuống cả lòng đường. Và cậu ấy nhanh chóng được đưa đến bệnh viện…
Còn tớ, thật ra tớ chính là con gái của người tài xế đâm phải Thành. Lúc nhìn thấy cậu ấy, tớ đã hoảng sợ đến mức ngất đi một hồi lâu…Lúc tỉnh dậy thì được bố tớ cho hay, Thành đã thoát khỏi bàn tay của thần Chết. Tuy nhiên…do đầu của cậu ấy bị va đập quá mạnh nên đã bị mất trí nhớ…Lúc cùng bố đến thăm Thành, mẹ cậu ấy không những không nói gì bố con tớ mà còn cho phép tớ được chơi với Thành nữa. Nhìn đôi mắt đươm buồn của cô ấy, tớ xúc động lắm. Tớ tự nhủ sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cậu ấy làm quen với cuộc sống một lần nữa. Cậu ấy bắt đầu lại từ đầu…tất cả mọi chuyện…rất khó khăn và gian nan. Và tớ đã trở thành người bạn đầu tiên của Thành, động viên cậu ấy những lúc cậu ấy chán nản…
– Thì ra Thành bị mất trí nhớ!
– Đúng vậy…
– Thảo nào, cậu ấy không thể nào nhớ được My…
– Uhm
– Tớ cần giải thích cho My hiểu.
– Không cần đâu!- My bước vào, nước mắt giàn giụa
– My! Cậu đã nghe hết rồi sao?
My không nói gì, chỉ mím chặt môi, bước đến bên Thành:
– Cậu đã chịu đựng quá nhiều…Tớ sẽ không để mất cậu một lần nữa đâu! Cậu phải khôi phục lại trí nhớ, tớ không tin là cậu đã quên! Nhất định cậu phải làm được…– Cậu tỉnh rồi !
– Là cậu àh?
– Huy, chúng ta ra ngoài một chút được không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu- Mai Chi đề nghị
– Uhm
Bầu không khí yên lặng bao trùm lên căn phòng…
– Tớ đã biết chuyện của cậu!- My lên tiếng
– Chuyện gì?
– Chuyện…cậu bị mất trí nhớ…
– …
– Cậu nhất định sẽ khôi phục lại trí nhớ của mình!
– Tại sao phải làm như thế? Tớ hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, tớ không muốn đi tìm quá khứ…Thôi, tớ về lớp đây!
– Trương Đông Thành!
– …
– Cậu phải làm được!
– Vì ai? Vì cái gì mà tớ phải làm được?
– Nếu tớ nói là vì tớ…thì sao?
– Tớ…xin lỗi! Tớ không thể!
Thành bước ra khỏi phòng… My dõi mắt nhìn theo…Tớ phải làm gì bây giờ đây? Hãy trả lời tớ…Tại sao tai nạn đó lại đến với cậu? Tại sao…tại sao lại là cậu mà không phải là tớ? Cậu có biết cảm giác khi mà người mình yêu thương lãng quên mình đau khổ đến thế nào không?..
My àh, tớ xin lỗi! Có lẽ cậu và tớ đã từng có những kí ức tuổi thơ thật tốt đẹp. Nhưng Trương Đông Thành của bây giờ đâu còn là Trương Đông Thành của ngày xưa nữa…Cậu hãy để quá khứ ngủ yên, hãy xem Trương Đông Thành ấy đã chết rồi, được không? Nếu cậu càng cố gắng, cậu sẽ càng mệt mỏi mà thôi. Tớ không muốn cậu bị tổn thương, tớ không thể…
– My! Tớ có thể nói chuyện với cậu không?
– Mai Chi, tớ…
– My àh! Tớ ủng hộ cậu! Và tớ cũng tin vào khả năng của cậu. Hãy mạnh mẽ lên! Tớ và Huy sẽ luôn ở bên cậu, giúp đỡ cậu để tìm lại Trương Đông Thành của 9 năm trước…
– Đúng vậy! Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng nhé!- Huy lên tiếng
– Cảm ơn các cậu!
– Nói gì thế? Chúng ta là bạn cơ mà!
– Huy, cậu nói đúng! Mọi chuyện đều có cách giải quyết. Vấn đề là chúng ta có đủ sự quyết tâm hay không thôi. Đúng không?
– Cậu cũng tiến bộ đấy chứ,hi`hi`! Chúng ta về lớp đi!
…………………………………………………………..
– Huy!
– Mai Chi! Chào cậu!
– Cậu có muốn đi ăn sáng với tớ không?
– Ok, đợi tớ 3 giây!
……………………………………………………
– Mai Chi này!
– Gì cơ?
– Cảm