trước nè cô!
– Trang ơi! Sao lâu thế ?
– Mày xem, thằng cha này giành kem của tụi mình này!
– Cậu thật là…Thôi nhường 2 cậu đấy, tớ đi đây!- Đứa con trai kia giận dỗi
Một thoáng ngỡ ngàng…Giọng nói đó…Là giọng nói đó…My có cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực và quá bất ngờ, quá vui sướng. Tớ đã tìm thấy cậu rồi! Nhất định là cậu, là cậu! Tớ không nhầm, tớ không nhầm phải không?- My lắp bắp…
– Nhầm gì cơ? Lúc sàng mày uống nhầm thuốc ah?
– …
– My?
– …
– MY!!!!!!
– …
– Chết nè! – Trang cốc mạnh lên đầu My- Mày làm gì mà như người mất hồn thế kia?
– Trang…
– Gì cơ?
– Cậu ta là ai?
– Ngớ ngẩn! Làm sao tao biết được. Tao chưa hề gặp hắn ta trong trường mình, cũng có thể là học sinh mới chuyển đến thôi! Mà chuyện đó có liên quan gì đến chúng ta đâu?
– Là cậu ấy!
– Mày lại lẩm bẩm cái gì thế nữa? Vào lớp thôi!
– Thông báo! Thông báo! – Con Hà “phóng viên” làm rộn cả lớp.
– Gì nữa đây?
– Tình hình là có một học sinh mới chuyển đến trường mình. Mà vấn đề ở đây là cậu ấy cực kì…cực kì…handsome!!!!!!
– Waaaa!!!! Khai báo họ tên, lớp học tao nghe! – Con Hương chớp mắt
– Trần Đông Thành, lớp A3
– Đúng rồi!- My đập bàn hét lớn
– Mày bị ấm đầu hả My?- Cả bọn đến sờ trán nó.
My vẫn ngồi sững sờ. Chình là cậu rồi! Thành ơi! Là cậu thật rồi! Tớ biết là cậu sẽ quay lại mà, cậu sẽ không bỏ lại tớ mà! Tớ phải đi tìm cậu. Ngay bây giờ!
My vùng dậy thì cái Trang đẩy nó xuống ghế:
– Đi đâu? Vào học rồi cơ mà!
– Ah…uhm…
Cả buổi học hôm đó, My không tài nào tập trung được. Kí ức ngày nào lại ùa về…Tiếng nói ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, tất cả đều rõ nét, không còn mơ hồ nữa! Nhất định hết giờ học, mình phải đến tìm cậu ấy mới được…
– My !
– Dạ…
– Em nhắc lại thầy vừa nói gì?
– Dạ…em…em…
– Sao em không tập trung vào bài giảng?
– Em…xin lỗi thầy
– Thôi ngồi xuống, lần này thầy tha đấy. Không có lần sau đâu nhé!
– Dạ…
My ngồi đếm thời gian, từng phút, từng giây cho giờ học qua thật nhanh. Suốt chín năm không gặp, mà bây giờ chỉ còn mấy phút thôi, My lại thấy nó trôi qua lâu ơi là lâu. Cô bé hồi hộp, mong ngóng được đứng trước mắt Thành và nói với Thành những gì mà mình chưa có cơ hội để nói. Lời đầu tiên có lẽ là lời xin lỗi…Xin lỗi vì sự vô tâm của mình. Xin lỗi vì tính trẻ con hiếu thắng của mình. Xin lỗi vì tất cả…
Tùng….tùng….tùng….
My vơ vội sách vở vào cặp và chạy nhanh ra khỏi lớp. Tim cô bé như đập nhanh hơn, và những bước chân cứ chậm lại khi đến sát phòng học của lớp A3. Bình tĩnh nào, My hít một hơi thật sâu…Làm sao để gọi cậu ấy ra nhỉ? Hay là…
– My! Cậu đi đâu thế?
– Ah..tớ…Lóp cậu…
– Lớp tớ về hết rồi, hôm nay cô giáo dạy văn ốm nên cả lớp được về sớm!
– Ra thế!
– Uhm, có chuyện gì thế?
– Không…không có gì….
– Đợi tớ cùng về nha!
– Uhm…
– Huy này!
– Gì cơ?
– Lớp cậu vừa có học sinh mới chuyển vào ah?
– Uhm, Đông Thành. Cậu có biết cậu ấy hả?
– Không…tớ…
– Ăn kem không?
– Uhm…
………………………
– My, cậu làm sao thế?
– Tớ…làm sao cơ?
– Sao cậu cứ sững người suốt đường về thế? Hay cậu ốm?- Huy sờ tay lên trán My
– Không, tớ không sao! Đến nhà rồi, tớ vào nhà đây! Tạm biệt cậu!
– Uhm, tạm biệt
*************************
My nằm phịch xuống giường, thở dài mệt mỏi. Thế là hôm nay mất cơ hội gặp cậu ấy mất rồi! Chán thật! Thôi, sáng mai vậy! Đằng nào bọn mình cũng học cùng trường cơ mà! Liệu cậu ấy có quên mình không nhỉ? Không đâu, bạn bè ngồi cùng bàn suốt một năm học, quên sao được chứ! Không biết khi gặp lại mình, cậu ấy sẽ như thế nào nhỉ? Vui mừng, bất ngờ, hay là sao nhỉ? Ôi, ngày mai, ngày mai! Đến nhanh lên nào!!!
TỚ KHÔNG TIN…
Suốt đêm hôm ấy, My cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Những suy nghĩ về Thành cứ luẩn quẩn trong đầu cô bé. Quá khứ…Hiện tại…Hình ảnh của cậu bé ngày xưa và của chính cậu bé ấy sau 9 năm…Tất cả đều mang lại cho My một cảm giác thật khó tả. Có những thứ mất đi rồi con người ta mới cảm thấy nó thật sự đáng quý. Nhưng My là một người may mắn, vì My không đánh mất nó. Thành đã trở lại…
My thiếp đi với nụ cười hạnh phúc vẫn nở trên môi…
…………………..
Sáng hôm sau…
– Cuối cùng thì cũng đến giây phút này! Hura!!!
My ngồi bật dậy và nhanh chóng tụt xuống giường vội vàng chuẩn bị đến trường!
– Cuộc đời vẫn đẹp sao! Tình yêu vẫn đẹp sao!
My đang tung tăng vừa bước đi vừa khe khẽ hát thì…”Bốp”…My va phải một người con gái và ngã sóng soài trên mặt đất. Ôi mình thật là bất cẩn- My lầm bầm…Nhưng chợt My khựng lại…Một giọng nói quen thuộc:
– Cậu có làm sao không? Có bị đau ở đâu không? Cậu phải cẩn thận chứ!
Là cậu ấy, là cậu ấy!! Thành, cậu ấy đã nhận ra mình…
– Tớ…tớ..cậu…- My lắp bắp không biết nói gì vào lúc này, cảm giác hạnh phúc bất ngờ làm má cô bé ửng hồng. Nhưng đáp lại My là…
– Tớ đỡ cậu dậy nhé! Từ từ nào
– Cảm ơn cậu
– Cảm ơn gì chứ, nhưng cậu có chắc là không sao đấy chứ?
– Yên tâm đi…
– Bạn cũng không sao chứ?- Cô gái kia quay sang hỏi My.
– Tớ…