[sát hay] [Truyện hay] [ảnh][Góp ý]
Home
Ứng Dụng Game
Ảnh QTV🌙
Bây giờ là:09:15 ~ 2024-11-24
cập nhật: 14:35 03/07/2019
Search | Time:09:15 - 24/11/24|Báo Lỗi | Tập Tin UpLoad (0)| Lượt Xem:

I’m your guardian angel – Hyo Ren

i không phải là người xấu đâu. – Hắn vội trấn an.
_ Anh…anh là ai…?_ Tôi là thần hộ mệnh của cậu. – Hắn ta cười nói.
Tôi trợn mắt nhìn hắn. Hắn nghĩ tôi là trẻ con chắc, đem chuyện thần tiên ra mà nói với tôi.
_ Khó tin lắm, đúng không? – Hắn lại cười.
Tôi lùi người lại, có cái gì nơi hắn khiến tôi sờ sợ. Vừa lúc đó thì bác sĩ bước vào. Hắn thở dài, mặt lộ vẻ thất vọng, và rồi hắn biến mất, ngay trước mặt tôi. Tuy nhiên ông bác sĩ lại chẳng phản ứng gì cả. Ông ta không thấy hắn sao?
Vài ngày sau đó, tôi bị một đám đầu gấu chặn đánh trên đường đi học về. Nhưng chưa ra tay được bao nhiêu thì bọn chúng đột nhiên ngã lăn ra đất hết.
_ Cậu không sao chứ? – Hắn xuất hiện trước mặt tôi, nhìn tôi lo lắng.
_ Sao anh lại ở đây? – Tôi tròn mắt, mặc cho cái chân bị trặc đang nhói lên từng cơn.
_ Đã bảo tôi là thần hộ mệnh của cậu mà. Bảo vệ cậu là nhiệm vụ của tôi.
Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác trông hắn thật hơn. Ý tôi là nhìn hắn rõ ràng hơn, không mờ mờ ảo ảo với những tia sáng vàng nhạt tỏa ra xung quanh như trước nữa. Hắn đưa tay ra, bế tôi lên. Mặc dù tôi ngượng đến chín cả mặt nhưng vẫn không dám đòi xuống. Nhỡ hắn mà bỏ tôi xuống thật thì tôi có nước lết về nhà. Chân tôi đau đến nỗi đứng còn không vững đây này.
Hắn đi nhanh về nhà tôi, cánh cửa tự động bật mở khi hắn bước đến gần. Hắn đặt tôi xuống ghế, vén ống quần tôi lên.
_ Này…anh làm gì thế? – Mặt tôi đỏ ửng cả lên.
_ Làm cậu đỡ đau hơn. – Hắn cười.
Bàn tay ấm áp của hắn xoa nhẹ lên cổ chân tôi. Một cảm giác khoan khoái lan khắp cơ thể, và rồi cơn đau nơi chân tôi biến mất như thể nó chưa từng xuất hiện. Tôi nhìn hắn thật lâu rồi hỏi:
_ Anh…anh là thần thật sao?
Hắn ta không đáp, chỉ khẽ nhún vai. Tôi tiếp:
_ Tại sao anh lại bảo vệ tôi?
Hắn ngước lên, và trả lời tôi bằng một câu mà từ đó về sau, cuộc đời tôi đã thay đổi:
_ Vì tôi thích cậu.
Tôi đã sai lầm khi cho rằng hắn là người tốt bụng. Hắn liên tục dạy đời tôi sau khi tôi đá cô bồ đầu tiên một cách không thương tiếc. Hắn bình phẩm về hành động của tôi, và cho tôi những lời khuyên rỗng tuếch. Nếu không nghĩ tình hắn đã trên dưới chục lần bảo vệ cho tôi, thì tôi đã tống cổ hắn đi rồi.

_ Này, cậu không định về nhà hay sao? – Một bàn tay xoa nhẹ lên tóc tôi.

Tôi bật người dậy, hắn đang đứng cạnh tôi, cười cười. Hóa ra tôi đã ngủ quên mất, trời tối rồi còn đâu. Tôi đứng lên, mỉm cười với mẹ:

_ Con về nha mẹ. Mai con sẽ đến.

Hắn ta đưa tôi về nhà. Bên trong, bàn ăn thịnh soạn đã được bày sẵn. Tôi chẳng ngạc nhiên vì việc đó, từ ngày có hắn theo bên cạnh, tôi đỡ được khoản nấu nướng.

Hắn ngồi đối diện tôi, thích thú ngắm tôi ăn.

_ Làm gì mà nhìn tôi ghê thế? – Tôi cau mày khó chịu.

_ Khi ăn trông cậu thật dễ thương đấy. – Hắn cười híp cả mắt.

Tôi gần như muốn phun ra hết những gì có trong miệng. Sao hắn có thể nói ra một điều như thế mà không biết ngượng nhỉ? Thật…thật là biến thái!

(to be continued)Tôi vừa bước ra cổng trường thì một chiếc xe Mercedes đen bóng trờ đến. Cửa kính từ từ hạ xuống, khuôn mặt cha tôi xuất hiện, ông cất giọng ồm ồm.

_ Con vẫn khỏe chứ, con trai?

Một cảm giác xao xuyến dâng lên trong người tôi. Con trai, tiếng gọi dịu dàng ấy đã lâu rồi tôi không được nghe. Tôi hít một hơi, khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.

_ Con sống thế nào rồi?

_ Cũng như trước đây thôi ạ. – Tôi nhún vai.

_ Con đi ăn cùng cha không? – Ông hỏi.

Tôi mừng đến phát khóc được. Cha tôi, ông ấy mời tôi đi ăn! Khi tôi sắp gật đầu đồng ý thì tôi chợt thoáng thấy ai đó ngồi cạnh ông. Khẽ liếc mắt nhìn, tôi nhận ra đó là một người phụ nữ phấn son lòe loẹt, kẻ đã cướp mất cha từ tay mẹ. Mọi cảm xúc trong lòng tôi vụt tắt ngay lập tức. Đứng thẳng người dậy, mặt tôi trở lại vẻ bất cần đời như cũ. Tôi cười khinh bỉ, đáp:

_ Không, cha nên đi ăn với dì, có con chỉ thêm phiền thôi.

Ông thở dài thất vọng, nói:

_ Nếu con đã không muốn đi thì thôi vậy. Gặp lại con sau nhé! – Ông chìa cho tôi một xấp tiền dày cộm rồi cho xe chạy đi.

Tôi cúi nhìn xấp tiền trên tay một cách ghê tởm. Chỉ vì thứ này mà cha đã ruồng bỏ mẹ, tôi căm thù nó, nhưng lại không thể vứt nó đi. Mẹ tôi sẽ chết nếu không có nó, thật trớ trêu làm sao!

Những cô nàng ái mộ lại ùa đến bên tôi, trầm trồ khen ngợi chiếc xe và hỏi xem chủ nhân của nó có liên quan như thế nào với tôi. Tôi đơn giản chỉ nở một nụ cười giả tạo để đáp lại. Bọn ngốc ấy, thấy tôi cười là mụ mẫm cả, còn biết trời trăng gì nữa đâu. Rõ buồn cười!



Tôi bước nhanh vào nhà, dựa lưng vào cửa. Tôi đã cố kìm nén, nhưng vô ích, hai hàng nước mắt bắt đầu chảy dài trên má tôi. Tôi đã rất xúc động khi ông ấy đến chào hỏi thân tình tôi. Trời ơi, sao tôi lại ngốc nghếch như thế? Trong phút chốc tôi đã quên đi vì ai mà mẹ tôi hôn mê bất tỉnh suốt hai năm trời, vì ai mà hạnh phúc gia đình tôi tan nát. Vì ông ấy, tất cả là vì ông ấy! Tôi ngồi phịch xuống đất, úp mặt vào tay và bật khóc nức nở.

_ Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ làm nhiều món ăn thế? – Tôi vươn tay kéo kéo cái tạp đề của mẹ.
_ Con trai, con biết hôm nay là ngày gì không?
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết!
[like__3LIKE - dislike__3DISLIKE]
vote
/ - Phiếu
Link:
BBCode:
Tag:
BÌNH LUẬN - COMMENT
Không Văng Tục, Quảng Cáo, Spam Nếu Bạn Là Người Có Văn Hóa!

6 Cùng Chuyên Mục

6 Bài Viết Ngẫu Nhiên

Lên đầu trang
Ai.☆¨(`•.¸♥.•.♥¸.•´)¨Không☆Vui★Khi(•.•)Lần*Đầu (_._) Gặp♥ Gỡ∩..Ai(¯`v´¯)Không ☆BuồnNếu缁Lỡ鐆 Xa ░Nhau ░▒▓
Lamborghini Huracán LP 610-4 t