Author: Takanamenanami
And: Hiatari
Ranting: M
Category: Dark yaoi , Drama
Status: One short
Summary:
Hôm nay là ngày 14 tháng 2 , ngày lễ tình nhân . Tôi đã đạp xe trên con đường cũ đến ba bốn bận , rồi bất chợt giật mình tự hỏi , mình đang làm gì thế này ? Chính bản thân cũng không hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì . Cuộc sống vẫn đang lôi tôi đi , và tôi không có gì để bám víu cả .
Gió , và tôi không thấy lạnh , thấy trong lòng đầy ắp những suy nghĩ mơ hồ và nhàn nhạt , tôi thấy mình u ám và đen tối quá . Lóa mắt bởi sự trong sáng của kẻ khác , tôi cố kiếm tìm cho mình một mặt trời , nhưng mà…
Máu vẫn chảy , từng giọt một … vị thuốc Cloxit đắng ngắt tận trong cổ họng , miếng gạc ướt đẫm , tôi cười vu vơ , bà chị kết nghĩa xỉ vả : “Mày điên à ?” , tôi lại cười , ừ , mình điên thật rồi .
Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại viết ra cái fic này nữa , lòng bàn tay nhói lên , vết sẹo cũ tím hằn , con đường cũ lúc đi sao dài thế , và lúc về sao nhanh thế , cuối cùng vẫn chẳng có gì cuối con đường ấy cả , và tôi lại mang một niềm u uất mới trong tim , nhìn vào hai bàn tay , trống rỗng , tôi chẳng có gì hết cả .
Mẹ bảo : ” Con ạ , đừng yêu đương gì sớm , lo học cho tương lai của con đi” , vậy là tương lai tôi không bao gồm cả chữ yêu ? Tôi cười , lại cười , tương lai … mờ mịt quá , xa xôi quá , đầy bất trắc và lo lắng , sau này tôi sẽ ra sao đây ? Lòng tôi nóng lên , rồi lạnh đi , vị thuốc Cloxit lại đắng ngắt trong cổ họng , tay run rẩy , “Mất bao nhiêu máu mày cũng không ngất được đâu” , bà chị lại nói , tôi đang đòi hỏi thứ gì vậy ? Tôi hèn nhát quá , và không nhận ra một thứ hiển nhiên trước mắt mình … Cuộc đời cũng đắng lắm , Lâm ơi …
Thôi , cảm ơn nếu đủ kiên nhẫn đọc cái Summary dài ngoằng này , chắc chẳng ai thích thứ u ám ấy , tôi vẫn sẽ đợi … một điều xa xăm , tôi sợ phải chờ đợi , nhưng cũng sợ cả phải tìm kiếm …TÙY TÙNG CỦA BÓNG ĐÊM
Gió.
gió.
Đầu tiên thì lặng lẽ . Rồi êm ả. Và lướt trên nền lá khô xào xạc , xào xạc…
Rồi mạnh mẽ . Và ầm ào lao vào chốn thinh không đen đặc .
Đêm.
đêm.
Đầu tiên còn nhàn nhạt . Và nhẹ nhàng . Len vào khắp chốn . Rải lên nền trời một màn sương đen .
Rồi dày đặc dần . Nặng nề dần . Dìm tất cả vào một cái hố đen sâu hun hút .
Mưa.
mưa.
Đầu tiên còn nhỏ nhẹ. Từng hạt. Từng hạt rơi. Chạm vào những chiếc lá khô . Âu yếm ve vuốt chúng.
Rồi ầm ào . Rồi sầm sập . Lao qua màn đêm. Cắm xuống nền đất . Vẫn vắng lặng .
Không thứ gì hiện diện gợi ra bóng hình của sự sống.
Không một cái lay của lá cây . Không một bóng vật cử động . Không một tiếng cú xa xăm . Chỉ có gió . Và mưa . Và đêm. Ken dày vào với nhau . Ôm lấy nhau . Tăng thêm quyền lực cho bóng đêm . Khi diễn ra khoảnh khắc lạnh lùng : đêm chiếm hữu lấy thế giới , và ánh sáng ngậm ngùi chờ đợi . Ngậm ngùi chờ đợi .
Trong tấm voan của đêm . Trong bản nhạc vĩ đại gió và mưa. Trong cô đơn sợ hãi khủng khiếp . Hiện ra một bóng hình .
Mưa ngừng hạt . Gió thôi gào thét . Đêm xoáy vào im lặng. Ngự trị trong sự thuần phục tuyệt đối của muôn loài .
Chờ đợi …chờ đợi …im lặng khủng khiếp .
Đôi mắt vô hồn ngước lên . Trăng tách đêm hiện ra . Lóe lên như một ngọn hải đăng giữa biển đêm mênh mông choáng ngợp . Trăng in vào đôi mắt của người ấy – hồ sâu lạnh lẽo . Đôi mắt trong như muốn nhấn chìm trăng vào nơi ấy – khoảng không huyền bí của tâm hồn .
Những lời tiên tri khủng khiếp . Thốt ra trong sự im lặng ghê gớm này .
“Soạt”.
Tiếng động đầu tiên của sự sống hiện ra . một mũi nhọn vun vút lao đi trong đêm . Va vào không khí . xé rách sự tĩnh mịch . Một bóng áo choàng đen bay lên phần phật . dừng lại . Đáp xuống . Lá xoáy lên . Đôi môi mọng mấp máy :
_Ningyo…
Người lạnh lùng gật đầu . Tiếng trầm cao vang lên :Takarin.Mật mã đúng . Hai kẻ chạm ánh mắt vào nhau . Đôi mắt vô hồn . Đôi mắt dịu dàng và hai hàng mi cong vút .
_Đi.
Lời lạnh lẽo buông ra . Gió quay lại hòa âm cùng băng giá . Lao đi . Nhanh như một cơn lốc giận giữ và đầy thù hận . Lao theo . Gió và gió . Làm tung lên tất cả , và xáo trộn đêm đen. Xao động . Lặng im.
Thành phố hiện ra . Rực rỡ . Náo ngợp .
Ningyo…khựng lại . Áo choàng tung lên khi luồng gió ào qua . Bàn tay vô tình mở ra . Rồi bất thần hiểu . Khép lại . Nước mắt , rơi .
Cô độc , xa lạ , buồn bã .
Ánh đèn sáng , tiếng ồn ào náo nức .
_Nhiệm vụ của đêm nay ?
_Ám sát . -lạnh lùng-
_Khách hàng ?
Bàn tay giơ lên . Chỉ chính xác một ô cửa nhỏ sáng đèn .Một bóng đen in trên thành cửa . Phất nhẹ áo choàng . Biến mất .
_Thật lạnh lùng . Cậu mỉm cười .
Một căn phòng ấm . Một bóng người ngồi trên ghế xa lông , mái tóc màu hạt dẻ , chiếc gáy trắng xanh :
_Chào cậu .
Một khuôn mặt nhỏ nhắn mỏng mảnh thanh thoát . Một đôi mắt gặp một lần là nhớ . Một đôi tay cũng mỏng mảnh nắm khấu súng bạc .
_Tôi không hứng thú với việc này cho lắm ._Giọng trầm trầm . _Ông chủ của tôi có một yêu cầu ám sát ._Ngừng lại dò xét . _ Nhưng các tổ chức ám sát trong toàn thành phố là một lũ vô dụng cả ._Ánh nhìn sắc lạnh . _Nên ông chủ sai tôi đến đây để thương lượng . Các ngài muốn bao nhiêu ? _-Bắt đầu ra giá-
_Tôi không cần tiền . -lạnh lùng-
_ Vậy ? Các ngài muốn gì đây ? -Bắt đầu thay đổi giọng điệu-
_Con trai ông ta . -vẫn lạnh lùng-
_Cái gì ? -Bật dậy . _Các