âu, em không biết Phong tôn thờ chủ nghĩa độc thân à? Trước giờ cậu ta toàn cắm đầu vô công việc, ai rủ đi đâu đều từ chối.
– Thật hả? Sao anh biết? Làm như anh là con sâu trong bụng anh Phong vậy.
– Đương nhiên, bọn anh quen nhau hơn chục năm rồi mà!
Hoàng vừa cười vừa choàng tay quanh chiếc eo nhỏ nhắn của Vân, tôi ước gì mình ở vị trí đó. Nhưng dù trong mơ, đó cũng là việc không thể.
– Được, đi chơi một lần với mọi người cũng hay.
– Oái, là tao nghe nhầm hay mày bị bệnh thế, Phong?
Bàn tay Hoàng áp lên trán tôi, bàn tay vừa to vừa mềm mại, các ngón tay thuôn dài, nếu một lần được nắm lấy bàn tay đó, tôi nguyện đánh đổi tất cả. Nhiệt độ ấm áp từ tay Hoàng truyền qua tôi như tăng lên gấp trăm lần, cả người tôi thấy nóng bức. Tôi nghiêng đầu tránh né sự đụng chạm.
– Hoàng tránh ra coi, cái thân bồ tượng cản không khí quá đi.
– Gì? Chiều cao 1m83, nặng 75 kg mà mày kêu là bồ tượng hả? Phải gọi là tiêu chuẩn của siêu mẫu mới đúng!
Câu nói của Hoàng khiến cả ba bật cười, không khí cởi mở hơn. Tôi mỉm cười hỏi:
– Mấy giờ thì xuất phát?
– Bảy giờ tối, tại quán karaoke Thanh Thanh.
Vân trả lời, giọng cô gái thật ngọt ngào và dịu dàng, không ai có thể ghét khi nghe nó, nhưng tôi lại thấy khó chịu bởi âm thanh ấy. Càng lúc tôi càng căm ghét con người xấu xa của mình, dễ dàng ganh tỵ dù biết bản thân không thể nào có được. Nhưng đó chẳng phải thiên tính con người hay sao?
Buổi tiệc thật đáng chán, ồn ào và ngột ngạt. Như mọi khi, Hoàng biết tôi luôn e ngại đám đông, đã chủ động gắp thức ăn cho tôi, làm những thứ trước khi tôi thấy cần. Trong tôi dấy lên niềm vui ác độc khi nhận ra vẻ ganh tức của Vân. Này, đừng ích kỷ thế chứ, cô có cả con người Hoàng, tôi được cậu ấy quan tâm chút xíu cũng đâu có gì là quá đáng, đúng không?
– Ah, vui quá đi!
– Chúng ta đi tăng hai tiếp chứ?
– Nhất trí!
– Giờ thì tới làng nướng hả?
– Hay vô bar nhảy?
Tôi trông thấy Hoàng và Vân đứng một góc riêng, thì thầm với nhau, chắc định tách riêng. Dù sao tôi không hứng tiêu phí thời gian thêm nữa, tôi lên tiếng:
– Mọi người cứ đi vui vẻ, tôi xin về trước.
– Sao lại như vậy?
– Trò vui mới bắt đầu mà?
– Ở lại đi anh Phong!
– Tôi phải về nhà.
Tôi nhấn mạnh một lần nữa, mọi người biết tôi đã quyết ý thì không thể lay chuyển, đành thôi không nói nữa. Tôi mỉm cười thay lời chào tất cả, cố không nhìn Hoàng, xoay lưng cất bước đi, sau lưng nghe loáng thoáng Hoàng kêu lên:
– Chờ với Phong, chúng ta cùng về!
– Anh Hoàng, chẳng phải hứa sẽ đi với em?
– Hẹn lần khác vậy, anh phải đưa Phong về.
– Anh ấy tự biết đi về, đâu cần anh đưa rước. Chúng ta đi chơi thôi!
– Mai gặp em ở công ty!!!
– Đừng đi, anh Hoàng!!!
Băng qua một ngã tư, Hoàng đã bắt kịp tôi. Cậu ta thở gấp, vịn vai tôi, càu nhàu:
– Đi gì mà nhanh dữ vậy!
Tôi biết Hoàng nhất định sẽ đuổi theo tôi, và tôi luôn luôn đúng. Vờ ra vẻ ngạc nhiên, tôi hỏi:
– Ủa, Hoàng không đi tăng hai à?
– Thích ngồi trong phòng khách nhà Phong uống hơn, ghé siêu thị mua vài lon bia đi!
– Đừng có tự quyết định chứ. Lần trước mày ăn nhậu đã đời xong lăn ra ngủ, để mình tao dọn dẹp bãi chiến trường!
– Mày biết không, Phong? Đàn ông mà nhỏ mọn quá sau này khó kiếm vợ lắm.
– Dẹp mày đi! Muốn uống bia thì tự bỏ tiền ra, tao không hùn hạp đâu đấy.
– Tuân lệnh **!
– Có tin tao đạp mày văng xuống đường không?!
– Oái!!!
Gã ngốc, đừng cười vô tư như thế, cậu biết là tôi không thể chống lại nụ cười đó mà.
Gã ngốc, nếu cậu đừng quan tâm tôi nhiều như vậy, thì tôi đã không quyến luyến cậu đến mức này.Nửa đêm tôi thường thức giấc bởi những cơn ác mộng, thân người ướt đẫm mồ hôi. Không phải tôi mơ về những quái vật gớm ghiếc hay cảnh tượng khủng khiếp gì, mà tôi mơ mình chiếm đoạt Hoàng. Siết chặt lòng bàn tay ướt nước, cả người tôi run lên sợ hãi. Khao khát bị dồn nén hiện lên qua những giấc mơ, tôi sợ có ngày sẽ lẫn lộn giữa hiện thực và mộng ảo. Tôi muốn rời xa cậu, trước khi bản thân mất kiểm soát làm tổn thương cậu. Nhưng tôi lại bất lực trong việc chạy trốn.
Tại sao không để tôi ngừng yêu cậu?
Tại sao không thể căm ghét cậu?
Dù trái tim tôi tan nát vì cậu.
Dù linh hồn tôi đau đớn vì cậu.
Tôi vẫn yêu cậu.Luôn luôn và mãi mãi…
TV………………..TV
Lại một ngày trôi qua trong mệt mỏi, tôi rời khỏi bàn làm việc đi đến phòng nghỉ, định làm một ly nước cho tỉnh táo. Chính lúc đó tôi đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoàng và Vân.
– Lần đi chơi này lại bị hủy vì lý do gì?- Giọng Vân hằn học.
– Như anh đã nói, anh đã hứa với Phong sẽ đi xem bóng đá vào Chủ Nhật. Xem phim thì tuần sau coi cũng được vậy?- Giọng Hoàng gay gắt không kém.
– Em thật không sao hiểu nổi. Anh xem người yêu không bằng một người bạn sao? Luôn là Phong đứng đầu trong mọi lựa chọn của anh! Anh xem em là gì chứ?!
– Hừ, cô cũng giống như mấy người kia, dùng Phong làm cái cớ để chia tay tôi. Nói thẳng ra đi không phải ngại, ngay từ lúc quen nhau tôi đã biết trước có ngày này rồi.
– Anh Hoàng! Hãy trả lời thành thật cho em biết, giữa em và Phong, anh chọn ai?!
– Đương nhiên là Phong, cậu ta là bạn thân của tôi, còn bạn gái thì lúc nào chẳng đổi người khác được.
– Anh quá đáng lắm!!!
Có tiếng Vân kh