An đứng chòng chành trong căn phòng tối, vệt đèn đường nhợt nhạt hắt vào ngăn tủ treo bật cánh. Tùng ngồi chiếc giường phía đối diện, dương cặp mắt nguội lạnh nhìn cô. Anh cười cười, nụ cười tự giễu, Tùng đã nói với An những điều không tưởng, tình yêu đẹp như mộng của cả hai, bao nhiêu hứa hẹn, cuối cùng vẫn thua hiện thực. An giật tung chiếc váy cưới đã kì công đặt riêng thiết kế được treo trong ngăn tủ, cô như gào lên:
– Tùng, anh cút đi, cút ngay khỏi đây. Đừng bao giờ để tôi thấy bộ mặt trơ trẽn của cả hai người.
Tùng bước ra theo những đồ vật An quăng quật về phía cửa. Trèo lên chiếc xe đạp tay ngang rồi lao mình về phía con đường hun hút, đêm đen nuốt chửng anh. An nhìn theo bóng Tùng, rấm rứt những âm thanh uất nghẹn trong cổ họng.