òng tỷ, cô cũng thấy rất thoải mái, rất hạnh phúc…
‘Tỷ, mai sau cưới cùng ngày nhé!’
‘Tùy mi!’
‘Mai sau con muội mang cho tỷ dậy dỗ nhé, tỷ thông minh mà…’
‘Ừ, nếu nó đáng yêu như mi’
‘Tỷ thấy muội đáng yêu á?’
‘Ừ, rất đáng yêu!’
‘Tỷ yêu ai nhất trên đời?’
‘Mi còn phải hỏi…’
…
Hình như, chỉ với Hà Nguyệt Dương, cô mới được xếp vị trí thứ nhất. Hình như trên đời, một người chị như Hà Nguyệt Dương thật hiếm thì phải…
Vậy mà, tại sao lúc lòng ghen trỗi dậy, cô lại ngu xuẩn không tính tới trường hợp xấu nhất? Một người luôn bên cô, luôn có mặt mỗi lần cô cần, cô căn bản, chẳng thể nào tưởng tượng, một ngày người đó sẽ vĩnh viễn biến mất, ngày đó sẽ như thế nào???
Hà Nguyệt Anh sụp đổ, lắp bắp:
-“Không, không thể nào…làm sao có thể chết…muội không tin…bây giờ phải làm sao…”
Hiếu nhìn Nguyệt Anh mà xót xa, nàng thân với Dương còn đau như thế, nữa là họ, chị em sinh đôi.
-“Làm sao..làm sao giờ…gọi cho nó đi…gọi cho người dân gần chỗ nó đi tới…cảnh sát…”
Hiếu nói một hồi, định bấm điện thoại mà quên cả cách vào danh bạ, nàng mất hết sạch bình tĩnh:
-“Dương ơi là Dương, sao mi ra đi sớm vậy, còn chưa lấy chồng…”
Tiếng gào thét đau thương khiến đám đông xúm lại.
Có bóng người hung hãn xách cổ nàng:
-“Bà…bà…nói cái gì…Dương nào…bà điên hả?”
-“Phong ơi, Dương…xe…Nguyệt Dương…chết…phanh…nổ…”
Nàng nói mà không ra lời nữa, Hà Anh bên cạnh may còn bình tĩnh hơn, cô nói ngắn gọn mọi việc.
Lời cô như tảng đá nặng rơi xuống toàn bộ người Vũ Phong, mồ hôi ướt đẫm vầng trán cao, kinh hãi tột độ.
-“Các người gọi người giúp đỡ, tôi đi tìm cô ấy!”
Anh vội vã tiến tới gara, tay chân run lẩy bẩy, cắm chìa khóa vào xe cũng khó khăn.
Cuối cùng, người ta cũng thấy, chiếc Lamborghini Aventador lao đi mạnh mẽ như một con sư tử khát máu…
Chương 57- Lẽ nào em không biết?-Nguyệt đẹp lắm.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, bầu trời cao mà trong xanh, Nguyệt Dương mở bài nhạc, vừa đi vừa ngân nga hát.
Ngó tới chiếc khăn len đan cho ba, không biết ba có thích không nữa. So với ngày xưa, bây giờ tay nghề của cô cũng gọi là kha khá.
Xe của Nguyệt Anh cũng tốt thật, đi êm ru, nó cái gì cũng lo cho cô, nghĩ tới Hà Dương lại cảm động.
You are the love of my life
And I thank God I am alive
…
Nhạc chuông đổ, cô cắm tai phone, nhẹ giọng:
-“Phong?”
-“Cậu đang ở đâu?”
Giọng cậu có gì đó khác khác…Dương hơi chau mày, nhưng vẫn trả lời:
-“Tôi đang về quê!”
-“TÔI HỎI CẬU ĐANG Ở ĐÂU? Ở CHỖ NÀO?”
Ai lại chọc tức cậu ta đây? Có gì mà gào ầm lên…
-“Cậu sao thế? Ăn phải bả gì thế?”
-“BẢ BẢ CÁI ĐẦU NHÀ CẬU! ĐI TỚI CHỖ NÀO RỒI?”
-“Tôi á, tôi tới Thường Tín rồi…”
Đầu dây bên kia cố kiềm chế, xem ra cô vẫn chưa biết gì, nếu bây giờ nói ra, anh sợ cô sẽ mất bình tĩnh…rồi xảy ra sự cố…Đến cả anh bây giờ cũng thấy hoảng loạn nữa là…
-“Nguyệt, đi chậm lại thôi, đi chậm nhất có thể…”
-“Sao lại phải thế?”
-“Đừng hỏi nhiều, nghe lời tôi một lần đi, ngoan!”
-“Cậu phải nói rõ chứ?”
-“Coi như là tôi cầu xin cậu đấy…”
Dập máy, có người phóng nhanh nhất có thể.
Có người lại nghĩ vẩn vơ, Phong hôm nay lạ quá, giọng điệu sao bi thương thế cơ chứ? Nhưng mà cô cũng đi chậm như lời cậu nói.
…..
Quãng đường dài thăm thẳm, ai đó lo tới nặng nề, tim đập từng nhịp căng thẳng. Ai đó vẫn ngẩn ngơ hát hò…
Bỗng Hà Dương nhìn thấy hai bà cháu nhà nọ. Người bà ăn mặc rách rưới, mùa đông lạnh ngắt mà không có nổi mảnh vải tử tế che thân. Người cháu cũng khổ sở không kém, đứa trẻ gầy gò ốm yếu, họ ngồi ở đó, để cái nón trước mặt.
Cảnh tượng khiến cô không kìm được mà rơi lệ, cô nhấn phanh, muốn dừng lại cho họ chút gì đó.
Xe vẫn chạy. Lạ quá?
Cô làm lần thứ hai, mạnh hơn, nhưng không tác dụng.
Lần thứ ba, thứ tư… đều thất bại.
Phong lại gọi tới.
-“Đang ở đâu rồi?”
-“Tôi…tôi…tới Đồng Văn…”
-“Đã bảo cậu đi chậm rồi cơ mà? Sao nhanh thế?”
-“Tôi cũng cố rồi, nhưng nó cứ bon bon ý…mà Phong ơi, cậu có biết cách nào dừng xe không cần dùng phanh không? Phanh xe của Nguyệt Anh hỏng rồi ý sao?”
Tim anh bỗng đập mạnh, vậy là cô đã biết.
-“Không, cậu cố đi chậm nhất đi, tôi đang tới!”
-“Hả, cậu nói cái quái gì thế, không dừng lại thì tôi làm sao mà xuống xe được? Tắt máy được không? Tắt máy liệu nó có dừng không?”
-“TÔI CẤM! Nghe kĩ lời tôi đây, cậu tập trung lái xe cho tôi, cấm động linh tinh…”
Hà Nguyệt Dương căn bản cũng chẳng hình dung được mình đang ở tình thế nguy hiểm như nào, chỉ ừ.
-“Cậu nhớ đoạn đường có cánh đồng hoa tôi đèo cậu đi ngày xưa không? Nếu tôi chưa tới kịp thì rẽ vào đấy…nhớ phải rẽ vào đấy…”
Phong nói rất dồn dập, cô chột dạ:
-“Con đường đó rất vắng…có phải…có phải cậu sợ đường trong thị xã xe cộ đông, tôi sẽ đâm vào không…Phong, xe không dừng được thì cứ đi như vậy sao? Tới lúc hết xăng…sẽ nổ bùm giống trong phim hành động hả?”
Vũ Phong một giây nín thở, giọng anh trầm trầm.
-“Không đâu, đấy là phim thôi, ngoài đời…”
-“Ngoài đời thì sao?”
-“Tôi sẽ tới!”
Không hiểu sao, nghe câu này xong, sống mũi