Tác giả : blackrose @ Diễn Đàn 2ya
Lam vẫn ngồi bất động như vậy , mặc những đụn cát cứ thỉnh thoảng lại rít vào da thịt rát buốc , mặc bóng hoàng hôn đang hung hăng đuổi nốt những tia nắng cuối ngày trên những bợn mây chiều đỏ ối , mặc mùi thức ăn từ đâu đó theo gió đi lạc đến đây làm bụng Lam đói cồn cào , mặc cả những giọt nước mắt âm ấm đang cựa quậy thật khẽ trên bờ môi … Lam tự nhủ sẽ mặc tất cả , bởi Lam còn thiết gì nữa đâu . Tất cả mọi chuyện vẫn còn đó , nguyên vẹn trong trái tim Lam , nhức nhối .
Bỏ cả buổi học sáng , Lam phóng xe như điên dại suốt mấy chục cây số đường , Lam khóc , rồi Lam cười , chẳng biết bao nhiêu lần . Quẳng vội túi sách vào một góc nào đó , quên cả chào ông bà , để rồi bây giờ Lam lại ngồi đây, bên dòng sông Vu gia hiền hậu , cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa bốn bề sông nước , và để nghe nỗi hụt hẫng hoà theo những giọt nước mắt tan mặn chát trên môi . “Mi nghĩ ta báu chi cái thằng Lam nớ (1)? Hắn cứ lẽo đẽo theo ta cả ngày , dứt ra có được mô (2). Nếu không có ông già giàu kếch xù của hắn , thì mi nghĩ coi , một thằng như ta lý răng (3) lại đi cặp với một thằng vừa xấu , vừa lùn như hắn ? Bộ mi tưởng ta mù rồi chắc .” Lam gục mặt rồi lại nấc lên nghẹn ngào , con người vẫn có thể tàn nhẫn như vậy sao ? Lam đã chết sững khi nghe những lời Tuân nói , Lam đứng ngay đó cơ mà , sau cửa lớp , Lam đâu có điếc . Chẳng biết lý trí của Lam chạy đi đâu hết , chỉ biết Tuân đã nhận một cú đấm như trời giáng từ tay Lam sau đó , rồi Lam hoảng hốt với hành động của mình , Lam điếng người nhìn đôi bàn tay Lam đang run rẫy . Đã bao giờ Lam làm như thế với ai đâu ? Với người Lam yêu lại càng không , Lam yêu Tuân , nhiều lắm , tưởng như có thể làm tất cả chỉ cần Tuân yêu cầu . Rồi Lam thấy bàn tay mình nằm gọn trong tay Tuân , “Tuân không có ý nói như rứa (4) , Lam đừng hiểu lầm . Tuân …” Lam khẽ nhướng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tuân , hoàn toàn xa lạ . Lạnh lùng rút tay mình lại , rồi Lam chạy vụt ra ngoài . Lam chỉ nhớ lúc ấy , ý nghĩ duy nhất tồn tại trong đầu Lam là phải đi đâu đó , đâu cũng được , chỉ cần không phải ở lại nơi này .
Lam đưa tay quệt vội nước mắt , khóc làm gì cơ chứ , Lam yếu mềm để rồi có được gì đâu . Chỉ thấy mình càng giống một thằng ngốc mà thôi . Gió vẫn thổi ù ù bên tai , cảnh hoàng hôn trên bờ sông quê vẫn đẹp như ngày nào , cái thuở Lam vẫn thường cùng những đứa bạn quê mùa nhưng thơm thảo rượt nhau chạy khắp bãi sông , cái tuổi ngây ngô quá , Lam bỗng nhớ , nhớ đến chênh vênh . Chẳng biết là đã bao lâu rồi Lam mới về đây , để rồi ngồi gặm nhắm tuổi thơ trên khúc sông này . Ngày Lam rời quê bước vào giảng đường Đại học cũng là ngày Lam đánh mất gần như tất cả những gì thuộc về ngày hôm qua , cuộc sống vội vã nơi thành thị , bạn mới , trường mới , tất cả mọi thứ đẩy Lam vào guồng quay chung của thực tại . Lam quá bận rộn để có thể tìm cho mình khoảng thời gian cho dù ít ỏi để về thăm quê , thăm ông bà , thăm lại quãng đời trước đó . Cho đến khi Lam nhận ra mình là ai thì Lam lại rơi vào dòng xoáy mới của cuộc đời , đã có những lúc Lam cảm thấy đau khổ , bế tắc và hoàn toàn suy sụp , Lam lại tìm đến Tuân như một chỗ dựa . Tuân là bờ vai để Lam gục đầu khóc cho thoả , là cánh tay rắn rỏi để Lam gối đầu lịm vào giấc ngủ sau những dằn vặt mỏi mòn , là thứ duy nhất Lam muốn giữ nếu có một ngày Lam không còn gì cả . Thế đấy , và rồi bây giờ , chỗ dựa ấy không còn tồn tại nữa , ít nhất là trong suy nghĩ của Lam . Lam hoàn toàn cô độc , chỉ đến bây giờ Lam mới nhận ra rằng tuổi thơ là tất cả những gì Lam có , và điều đó khiến Lam cảm thấy được an ủi phần nào , cho dù có muộn màng .
– Lam về quê mà răng không qua nhà Thoan ?
Lam giật mình quay lại khi nghe một giọng con gái vang lên sau lưng . Niềm vui ánh lên một cách vội vã rồi tan dần vào sự lạnh lẽo cố hữu trong mắt Lam . Lam cười mệt mỏi :– Có chi mô . Chỉ vì Lam muốn được yên tĩnh một mình , rứa thôi . Mà răng Thoan biết Lam ở đây ?
– Thằng Quang hắn gọi điện về , nói có thể Lam sẽ về quê . Hắn nhắn Thoan có gặp thì cố an ủi Lam – Giọng Thoan chợt nhỏ lại – Thoan qua nhà tìm , bà nội nói Lam vừa đi mô đó , Thoan đoán chắc là Lam ra đây . Có sai mô !
Lam lẩm bẩm trong miệng , thầm nguyền rủa cái thằng nhiều chuyện , không dưng đi nói với Thoan làm gì . Nó còn không biết tính Lam hay sao . Lam thở dài , giọng xa xăm :
– An ủi chi hả Thoan ? Thoan biết Lam gặp chuyện chi mà nói an ủi , chuyện của Lam chỉ có mình Lam hiểu mà thôi .
– Răng mà không biết được ? Thằng Quang hắn nói hết cho Thoan rồi , không có giấu chi mô .
– Hắn nói cái chi ? – Lam thảng thốt , cố tìm trong mắt Thoan một sự chân thật .
– Hắn nói Lam vừa bị con bé mô đó bỏ rơi , đang gặm nhắm cái thú thất tình . Không phải rứa thì là chi ?
Lam bật một tiếng thở dài nhẹ nhõm , cái thằng thiệt là , suýt chút nữa là tim Lam vọt ra ngoài . Lam gật đầu chiếu lệ rồi phóng tầm nhìn mông lung ra giữa sông . Có phải Lam thật sự đang thất tình như Quang nói ? Lam có tình với người ta chứ người ta có ý gì với Lam đâu , nếu có thì đó cũng chỉ là một sự vụ lợi , Lam có nhận tình của ai đâu mà bảo là mất , là thất cơ chứ ? Rồi Lam bỗng bật cười , chua chát lắm , nhưng không hiểu sao vẫn đầy vẻ cam chịu và mềm yếu .
– Lam đừng có như rứa , chuyện chi mà phải khổ như rứa hỉ (5)? – Giọng Thoan lo lắng .
– Người ta có ý nghĩa với Lam nhiều l