Miu nữa mà, Miu bên anh mãi nhé.
Chuyện đó là tất nhiên rồi, cậu chủ lo gì chứ, mà cậu chũ gãi tai cho Miu đi, đấy đấy chỗ ấy đấy đã ngứa lắm. Ủa gì đây, sao cậu chủ khóc chứ … cậu chủ đừng khóc mà, Miu không bắt cậu chủ gãi tai nữa đâu.
…………………………………………�� �…………………………………..
Hôm nay là ngày cậu chủ nghỉ ở nhà, cậu chủ sẽ chơi với Miu cả ngày, hay mình bày trò gì để chơi đi cậu chủ, cậu chủ … ơ gã ấy lại đến rồi, bực ghê, hết hứng rồi.
– Anh ở nhà em ra chợ mua đồ về nấu ăn. Mà anh chơi với Miu dùm em đi.
– Ừ, anh biết rồi, em đi đi, cẩn thận.
Xì, Miu cần gì hắn chơi chung chứ, đi ngủ cho sướng mắt không tốt hơn sao.
– Này, lại đây chạy đi đâu hả?
Bỏ ra, bỏ Miu ra coi, đừng lợi dụng nhé.
– Hình như chú mày ghét tao thì phải?
Ghét là chắc rồi, bộ giờ mới biết hay sao, tại ông mà cậu chủ lơ đãng với Miu đấy.
– Tao ganh tỵ với mày quá, được ở bên Huy suốt ngày.
Nói gì chứ chẳng phải ông cũng được cậu chủ nhắc đến ngày đêm hay sao, nếu thích thì sao không đến đây ở với cậu chủ luôn đi.
– Nhiều lần tao đề nghị dẫn Huy về nhà mà em ấy không chịu, cứ thái độ hờ hững, có phải em ấy không yêu tao, hả Miu?
Ơ, gã này nói chuyện lạ thật, không yêu thì làm sao cậu chủ nhắc đến ông suốt ngày được chứ, mà mặc kệ việc gì Miu phải nói cho ông biết chứ.
– Tao muốn được bù đắp cho Huy, Huy thiếu thốn tình cảm nhiều lắm.
Vậy là gã cũng biết quan tâm đến cậu chủ đấy, ánh mắt của hắn làm Miu cũng buồn theo, cậu chủ ơi gã này cũng yêu cậu chủ nhiều lắm, tự dưng Miu thấy gã tội nghiệp ghê cơ, mà cả hai người đều làm cho Miu buồn theo luôn đấy. Buồn nhiều lắm.
…………………………………………�� �…………………………………………
Thời gian sau tự dưng Miu cũng có cảm tình với gã này đấy, biết gãi cằm cho Miu thích nhé, biết bày trò chơi cho Miu vui nè, mà chỉ có việc hôn cậu chủ là Miu không thích ở gã thôi, cứ tới là hôn cậu chủ hoài làm Miu nhức mắt ghê á. Thiệt là, mà cậu chủ cũng đừng dễ dãi thế chứ.
Được rồi, hôn thế đủ rồi tránh ra coi, không tránh ra Miu cào cho biết.
Ế, ế bỏ tui ra, bỏ ra coi.
– Biết đau không hả mèo, ganh tỵ với tao à?
Ai mà thèm ganh tỵ chứ, ai biểu hôn cậu chủ tui hoài làm chi, cậu chủ ơi bảo hắn thả Miu xuống đi.
– Anh để Miu xuống đi, đừng ăn hiếp Miu của em mà.
– Anh có làm gì đâu, anh thấy nó đáng yêu như em đấy.
Hứ, lại còn vừa đấm vừa xoa nữa cơ, ừ thì tui biết tui đáng yêu với đẹp nhưng đừng nhìn tui như thế được không, thả xuống đi chứ.
– Mày đừng lo, tao không cướp Huy của mày đâu, sau này chúng ta là người một nhà, tao cũng sẽ lo cho mày mà, được không?
Tự dưng gã làm Miu thấy đáng tin lắm, như vậy giao cậu chủ cho hắn cũng chẳng đến nỗi nào, thôi được dù tiếc lắm nhưng cũng phải duyệt thôi.
– Anh đừng bàn đến chuyện ấy, em biết chúng ta không thể đâu.
– Huy à, anh hiểu em đang nghĩ gì mà, em đừng lo, nếu gia đình anh không chấp nhận, anh sẽ bỏ hết.
– Anh đừng có suy nghĩ ích kỉ như thế.
– Nhưng anh yêu em thật lòng, anh muốn được lo cho em. Hãy nghe anh đi Huy.
– Em không làm thế được, anh về đi.
Cậu chủ ơi, hắn ta đã như thế sao cậu chủ không chấp nhận đi, chẳng phải cậu chủ cũng thích hắn ta hay sao, tối nào cậu chủ chẳng nói với Miu là cậu chủ yêu hắn ta.
– Anh về đi, anh đừng đến đây nữa.
– Huy à, em đừng cố chấp mà, em biết anh không thể không yêu em mà.
– Nhưng tui không muốn yêu anh, anh là người ích kỉ … anh về đi.
Đừng lớn tiếng mà cậu chủ ơi, tội nghiệp hắn ta lắm, nhìn hắn đứng thẫn thờ kìa, sao lại đẩy hắn ra khỏi nhà nữa, cậu chủ làm thế không phải cậu chủ cũng đau lòng sao.
– Huy à, nghe anh mở cửa cho anh đi.
– Tui nói anh về đi mà, chúng ta không có kết quả nào đâu.
Ngồi khóc rồi, sao con người khó hiểu thế không biết, luôn nói ngược với suy nghĩ của mình, biết đau khổ sao còn che giấu làm gì hả cậu chủ. Cậu chủ mở cửa ra cho hắn vô đi, không thì Miu cào cửa đấy nha, Miu cào đấy, lúc đó đừng mắng Miu à.
– Em cũng yêu anh mà, đừng dối lòng nữa Huy. Mở cửa cho anh đi em.
Đợi chút đi, Miu đang cào cửa dùm ông đây, cào nè … cào nè, mà sao cậu chủ không mở ra cho nhanh mà cứ ngồi khóc làm gì thế.
– Huy à, em mở cửa cho anh đi Huy … anh xin em mà.
Cậu chủ ơi, mở cửa ra đi, cậu chủ khóc làm Miu buồn theo rồi, để hắn ta đứng ngoài đó tội nghiệp lắm, hắn mà về rồi thì cậu chủ có khóc Miu cũng không an ủi đâu đấy.
Sao im ru rồi, thấy chưa Miu nói mà có lẽ hắn về rồi, Miu bực cậu chủ ghê luôn.
Giờ mới mở cửa ra, có thấy hắn nữa đâu ai biểu cậu chủ chậm chạp làm chi, thôi vì cậu chủ Miu sẽ chạy xuống gọi hắn lên cho cậu chủ nha, cậu chủ nhớ mở cửa chờ Miu đó.
– Miu, Miu … mày đi đâu vậy, Miu …
Miu chạy xuống gọi hắn lên cho cậu chủ nhanh lắm, cậu chủ yên tâm, Miu chạy nhanh mà. Ủa, hắn ta đâu rồi, chẳng thấy nữa … sao người đông quá vậy không biết. Ôi, Miu ngại đi xa lắm, nhiều người thấy miu chỉ trỏ quá trời. Ý, sao mấy đứa nhỏ này nắm đuôi Miu vậy, buông ra coi, cào cho bây giờ.
– Miu, Miu đừng chạy ra đó, vô đây … vô đây.
Ủa hắn kìa, vậy ra hắn chưa đi xa lắm làm Miu tìm chẳng thấy, mà Miu có muốn ra đây đâu, tại tụi nhỏ nó cứ bắt Miu kìa.
– Miu, nghe tao nè, xe nhiều lắm, vô đây.
Sao hắn ta