i lại rung.
– Ngủ chưa?
– Chưa.
– Nhắn tin cho tôi làm gì?
– Thích.
– Không lừa được thằng nào nữa à? Muốn tôi quay lại à?
…
Nửa đêm rồi, Alex đang nhắn tin với ai. Có vẻ bực dọc thì phải, cứ thấy quăng điện thoại.
Tôi hết yêu cô rồi. Tại sao cô lại quay lại vào đúng lúc này.
Ký ức trỗi dậy.
– Ba mẹ anh sẽ thế nào nếu biết chuyện hai đứa?
– Chắc là bị đuổi ra khỏi nhà.
Alex đã bịa ra câu chuyện con nuôi vì muốn giữ thể diện. Mẹ Alex đã không ít lần mắng nhiếc Alex khi hàng xóm xì xào “không biết nó là con trai hay con gái, hay bê đê?”
Không phải ra ở riêng mà là Alex bỏ nhà đi. Cuộc sống ngắn ngủi, cùng lắm là chết.
Với số tiền tiết kiệm, Alex rời khỏi nhà, để lại một bức thư.
“Con mệt mỏi lắm. Cuộc sống tự do là được làm gì mình thích. Con chẳng quan tâm đến việc người khác nghĩ như thế nào. Có lẽ la sai lầm lớn nhất khi để con xuất hiện trên cuộc đời này. Con sống tốt. Bố mẹ sẽ không còn phải thấy xấu hổ khi người khác hỏi về con. Để rồi sau đó lại lên lớp, giáo huấn con phải như thế này, như thế kia. Đây là sự giải thoát cho con và cả cho bố mẹ. Bố mẹ đừng lo cho con.”
Hãy hưởng thụ một cuộc sống hoàn hảo trước khi chết. Toàn bộ số tiền tiết kiệm mang đi ngày đó chỉ đủ thuê 6 tháng tiền nhà. Hết tháng này là ra đường. Ta sẽ đi đâu?
Nếu biết sự thật như thế, Vy có còn yêu mình không? Thân mình còn chưa lo xong.
CHƯƠNG 24
Tuần sau là hết hợp đồng thuê nhà. Tiền cũng gần hết. Nhẩm tính tiền lương tháng này và mấy khoản khác. Alex đang tính toán.
Dừng xe trước cửa “Bình Lặng”. Giờ này chưa có khách.
– Ralf.
– Đến sớm vậy? Hôm nay không đi làm à?
– Đến xin việc đây. Có tuyển nhân viên không?
…
– Làm ở đây thì không có lương đâu. Ralf cười.
– Không cần. Có nuôi ăn ở không?
– Sao? Đang ở chỗ tốt lại muốn đến ở gầm cầu thang giống Harry Potter à?
– Biết đâu, lại được như thế.
– Biết làm gì?
– Tạp vụ. Gì cũng làm được. Phục vụ, pha chế, nhạc công, mô hình cũng biết làm.
– Phải thử đã.
– Nhạc công thì không phải bàn. Ralf gật đầu.
– Pha chế cũng tạm.
Nhìn Alex ngồi tỉ mỉ làm mô hình, Ralf biết chắc có chuyện gì nghiêm trọng lắm thì mới đến đây xin làm.
– Thôi, trình diễn thế đủ rồi. Tôi nhận. Quán này cũng cần có hai người, chứ mình tôi hơi mệt. Ralf vỗ tay.
Ralf và Alex đều không muốn biết tuổi thật của nhau, kiểu xưng hô cậu – tôi hợp hơn.
– Bao giờ dọn đến đây?
– Tuần sau. Làm thử ở đây một tuần xem chủ thế nào đã.
– Công việc cũng không có gì. Sáng lau bàn ghế, quét dọn, có khách thì cậu phục vụ, không có thì có thể làm việc riêng tùy thích, sáng tạo được mô hình nào thì đem ra ngoài kia, bán được thì cậu cầm luôn. Tối thứ 2 và thứ 7 cậu chơi piano từ 20h30 đến 22h. Chỗ ở thì chắc cậu phải ở gầm cầu thang thật đấy. Lương thì tùy theo doanh số của cửa hàng. OK?
– Uh. Vậy được rồi. Bắt đầu luôn.
10h tối, Alex về.
– Sao hôm nay anh về muộn vậy?
– Uhmm… Công ty nhiều việc. Chuẩn bị vào mùa. Sao không ngủ trước đi?
– Anh ăn gì chưa?
– Rồi
– Đi tắm rồi ngủ sớm đi nhé.
Điện thoại của Vy đổ chuông là ba gọi.
– Con nghe ba.
– Mai con về nhà nhé.
– Có chuyện gì không ạ?
– Thì… ba mẹ nhớ con. Mà lâu quá con không về nhà rồi.
– Vâng. Mai con sẽ về.
Vy ngồi băn khoăn, mọi khi gọi về mà kêu nhớ là toàn mẹ gọi sao lần này lại là ba gọi. Tắt đèn vào phòng ngủ, Vy thay váy ngủ bằng lụa chờ Alex tắm.
Alex vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm. Vy ôm cổ, đu cả người lên, chân quặp hông Alex, hôn môi. Alex ôm chặt Vy.
…
Vy mở mắt thì Alex đã ra khỏi nhà từ lúc nào. Đồng hồ đã 9h hơn. Lần nào yêu nhau sáng ngủ dậy đều không thấy Alex đâu. Vy yêu Alex, yêu mọi thứ của Alex, cái cổ, cái mũi, cái tai,..
Thay đồ xong, xuống tầng hầm Vy lái chiếc Mercedes màu đỏ về nhà.
Phòng khách ba mẹ đã ngồi đợi sẵn.
– Con chào ba mẹ.
– Con ngồi xuống đi.
– Ba mẹ có chuyện gì vậy?
– Lâu không thấy con về, chắc độ này có gì hả?
– Không ạ. Vy hơi đỏ mặt.
– Hôm nào dẫn cậu nhóc về nhà đi.
– Dạ, cậu nhóc nào ạ?
– Ba đi hội thảo ở Huế, đã nhìn thấy cậu nào cõng con đó. Hai đứa lãng mạn ghê.
– Mới quen thôi mà mẹ. Vy ấp úng
– Thôi nhanh nhanh dẫn về ra mắt đi. Con ở ngoài, ba mẹ cũng cần biết bạn bè như thế nào để yên tâm chứ.
– Dạ.
– Cuối tuần nhé.
Cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, hóa ra… Mà ba mẹ cũng tinh thật. Chắc là ba sẽ thích Alex thôi, Alex của mình giỏi mà.
10h30 tối, Alex mở cửa. Vy chạy ra ôm chầm lấy Alex. Alex hơi đẩy ra ngạc nhiên.
– Có chuyện gì à?
– Cuối tuần này về nhà em nhé.
– Không.
– Ba mẹ em biết chuyện hai đứa mình rồi.
– Không. Làm như sắp lấy nhau về diện kiến phụ huynh không bằng.
– Anh…
– Gia cảnh nhà em sao chấp nhận?
– Ba mẹ em thoáng lắm. Mà cũng đã có gì đâu. Ba mẹ chỉ muốn biết em chơi với bạn như thế nào để yên tâm thôi mà.
– Anh đâu phải bạn em.
– Thế anh là gì?
– Là gì em tự biết đi.
– Ba đi công tác đã nhìn thấy anh cõng em ở Huế rồi.
– Hả?
– Đi đi. Em đã bắt anh cưới đâu mà lo.
– Uh.CHƯƠNG 25
– Cháu sẽ để lại cho chú chiếc piano với giá rẻ thôi.
– Uhm! Nhà tôi không có ai biết ch