y hiểu tại sao Trang nói Alex là một nghệ sĩ.
Tiếng đàn nhỏ dần, những nốt nhạc chậm dần, và khi kết thúc có hai người cùng rơi nước mắt. Vy khóc vì cảm xúc tự nhiên mà Alex mang lại, Alex khóc vì vết thương cũ khơi lại.
Hồi mới quen, Tracy theo ngành nghệ thuật, Alex theo ngành kinh tế. Mỗi lần Tracy gửi video hay audio mới thu, Alex không biết phân tích thế nào chỉ biết là hay. Tracy thường hay chỉ ra lỗi trong đó mặc dù Alex đều khen rất hay, một vài lỗi nhỏ không đáng kể.
Yêu nhau được hơn một năm, để hai đứa có thêm nhiều điểm chung, Alex đi học piano. Alex không muốn mình quá yếu thế so với Tracy, Tracy không giỏi toán vì thế câu chuyện chung của hai đứa không thể nói quá nhiều đến kinh doanh hay toán, âm nhạc là sự lựa chọn tốt cho cả hai. Chỉ có điều khi không biết chơi thì Alex chỉ có thể đưa ra một đáp án duy nhất, điều đó khiến Alex hơi thiếu tự tin. Mà Alex vốn không quen thua kém ai bao giờ, ngay cả trong tình yêu.
Trớ trêu thay, khi mà chưa học được một bài thì tình cảm giữa hai đứa rạn nứt, sự nghi ngờ, không tin tưởng, lừa dối, không thể tha thứ và mặc dù vẫn còn rất yêu Tracy nhưng Alex đã chia tay.
Nếu như các lần trước người đòi chia tay là Tracy thì lần này Alex dứt khoát chia tay và không quay lại. Lần chia tay trước chỉ là phía Tracy cảm thấy chán và muốn Alex phải cầu xin quay lại. Alex đã từng quỳ xuống năn nỉ Tracy đừng bỏ Alex. Alex vẫn còn nhớ khi ấy:
– Anh có thể quỳ trước mặt em nhưng đừng làm như vậy trước ai khác, họ sẽ xem anh là hèn yếu.
Đến tận bây giờ khi đã chính thức với Vy, thỉnh thoảng Alex vẫn nhớ lại, nếu Tracy giải thích hết mọi chuyện thì có lẽ… Alex đã cho Tracy cơ hội, không chỉ một lần mà còn trong thời gian dài, Alex chờ giải thích của Tracy.
Ngày ấy Tracy vẫn thường hay nói:
– Rồi sẽ có người yêu em hơn anh.
Giờ khi Alex đã chơi được bản nhạc yêu thích của hai đứa thì người nghe không phải là Tracy.
Alex ngước lên nhìn thẳng vào mắt Vy rồi nói:
– Ngày ấy anh học piano vì cô ấy nhưng từ ngày chia tay anh ít chơi và hầu như không chơi và không dám chơi bản này.
– Em hỏi tại sao chưa bao giờ anh chơi cho em nghe?
– Vì nó khơi lại ký ức buồn mà anh biết điều đó sẽ khiến em buồn, thậm chí đau khổ khi biết rằng hình bóng Tracy vẫn còn trong trái tim anh.
Mắt Alex long lanh giọt nước chỉ trực tuôn trào .
CHƯƠNG 23
Còn bao nhiêu bí mật mà Alex chưa kể? Vy có cảm giác như mỗi một bí mật được mở ra đều là một nỗi đau của Alex.
Có một điều mà Vy biết Vy yêu Alex vì sự thẳng thắn đôi khi phũ phàng của Alex. Yêu nhau một thời gian, Vy hiểu rẳng chuyện gì đến lúc thì Alex mới nói. Nếu không bị rơi vào hoàn cảnh đặc biệt thì Alex không bao giờ nói ra.
Vy ngồi xuống ghế cạnh Alex và ôm chặt lấy tình yêu của mình.
– Dạy em chơi piano nhé. Anh có biết nhìn thấy anh và Trang ngồi chung ghế cùng nhau chơi em đã ghen tị thế nào không?
Alex khẽ gật đầu.
Vy đòi Alex dạy chính bản nhạc của Alex và Tracy trước đây, Vy muốn nó sẽ là bản nhạc của Alex và Vy. Hơi mạo hiểm vì có thể sẽ khiến Alex nhớ Tracy nhiều hơn nhưng nếu thành công thì Vy sẽ khiến Alex dần quên Tracy.
Từ hôm đấy, tối nào Alex cũng dạy Vy khoảng một giờ đồng hồ. Từ việc nghe tiếng và nhìn đến lúc tập thật là hoàn toàn khác nhau. Được tay phải thì quên tay trái. Hơn một tuần rồi mà tay Vy vẫn lóng ngóng. Alex đã gợi ý bài khác dễ hơn nhưng Vy vẫn đòi học bằng được.
3 tháng sau…
Vy đã gần hoàn thành bản nhạc đầu tiên.
Người ta nói khi yêu có những sức mạnh khó lý giải, ban ngày Vy cố tập khi Alex đi làm.
Tối nay Vy sẽ chơi bản nhạc đầy đủ không cần trợ giúp của Alex. Hôm nay Vy sẽ chơi không ngập ngừng, sẽ không còn “thế nào nữa?”
Có tiếng mở cửa.
– Anh ăn gì chưa?
– Rồi.
Alex đi tắm. Trở ra không thấy Vy ngồi đợi cạnh piano như mọi khi mà đang xem phim. Alex ngồi xuống bên cạnh:
– Tối nay không tập nữa à?
– Không.
– Nản rồi à?
– Hmmm… Phim hay lắm, xem đi.
Alex yên lặng ngồi cạnh Vy xem phim. Gần 12h mới hết. Alex đứng lên đi vào phòng ngủ. Vy lại ngồi xuống, mở nắp đàn.
Điện thoại Alex chợt rung. Số không có tên.
– Này, tôi vừa viết blog cho anh mà không hiểu tại sao. Mà không đọc được đâu, có biết cũng không muốn đọc đâu.
Alex ngờ ngợ một lúc, số của Tracy Alex đã từng thuộc nằm lòng nhưng Alex cũng đã gạt nó dần ra khỏi ký ức.
– Tôi quên cô từ lâu rồi.
– Không cần anh nhớ.
– Đồ khốn!
– Đồ khốn! Alex nhắn lại
– Haha
Alex tự nhiên thấy bực bội. Alex xóa tin nhắn, không trả lời nữa.
5 phút sau, lại tin nhắn từ số đó.
– Thôi ngủ đi. Ngủ ngon.
Tại sao cứ ám ảnh mãi, đã cố quên rồi, gần quên rồi nhưng sao cứ xuất hiện vào những lcus như thế này. Alex quăng điện thoại xuống giường, ngồi phịch xuống.
Vy đã chơi xong không mắc một lỗi, rất tình cảm nhưng khi quay mặt hướng sang phía phòng ngủ trông chờ một sự tán thưởng của Alex thì… chỉ là một khoảng không gian tĩnh lặng. Hơi thất vọng!
Vy phủ khăn lên phím đàn, đậy nắp rồi đi vào phòng ngủ.
Khuôn mặt Alex như mất hồn.
– Anh không nghe thấy gì à?
– Có. Em chơi hay lắm. Không cần anh hướng dẫn nữa rồi. Alex nhanh chóng trả lời.
Rõ ràng có gì đó không ổn, Vy không chắc nhưng không dám hỏi lại Alex.
– Ngủ đi em. Muộn rồi.
Mình không còn yêu cô ta nữa. Hay giờ cô ta lại muốn mình quay lại, chiều chuộng như ngày nào.
Điện tho