àu như anh luôn xem người nghèo như chúng tôi là thứ rác rưởi, những kẻ bần hèn ko làm đc gì? Chính anh cũng vì đồng tiền mà nói hai tiếng chia tay rồi bây giờ anh nói đã sai rồi bảo tôi quay lại. Anh nghĩ tôi là gì mà anh có thể muốn đến là đến muốn đi là đi. Chỉ bấy nhiêu đó đã quá đủ rồi, tình yêu tôi dành cho anh đã chết. Tôi thề sẽ ko bao giờ tha thứ cho những gì anh đã dành cho tôi. Vì thế xin anh hãy để tôi yên. Tôi vẫn ko quên ngày đó ba mẹ anh đã đến sĩ nhục gia đình thôi thế nào. Tôi nghèo nhưng cũng có lòng tự trọng của mình, bấy nhiêu nỗi đau đã quá đủ rồi, mong anh đừng làm phiền tôi nữa. Chào anh.
Như Quỳnh bước đi ko để cho Gia Vỹ nói thêm lời nào. Nhìn người con gái anh yêu mà lại ko thể dang rộng vòng tay để ôm lấy, có lẽ anh đã sai khi ngày xưa đã quyết định như vậy để bây giờ khi đánh mất Gia Vỹ mới biết rằng Như Quỳnh quan trong đến chừng nào.
Nhã Thanh đã nghe tất cả, cô ko ngờ Như Quỳnh trước đây là người yêu của Gia Vỹ. Rồi nỗi sợ mơ hồ lại đến với Nhã Thanh. Như Quỳnh ko thích những người giàu có liệu khi biết thân phận thật sự của cô, Như Quỳnh có chấp nhận ko? Mong rằng mọi chuyện sẽ ko tệ như cô đã nghĩ.
Ba người ở ba chỗ khác nhau, mỗi người một suy nghĩ, người đau lòng kẽ tan nát người thì lo sợ. Liệu rồi đây họ sẽ như thế nào đây?
Sau khi tan ca Nhã Thanh đứng đợi Như Quỳnh đưa cô về. Lúc này đoạn đường cũng vắng đang chạy thì Như Quỳnh thắng gấp lại làm Nhã Thanh chúi nhủi. Nhã Thanh ngước lên thì thấy một nhóm thanh niên đang ở phía trước. Nhìn lại phía sau thì thấy Bích Vân đang tiến lại cùng một nhóm thanh niên nữa. Nhã thanh thì thấy bình thường nhưng Như Quỳnh thì đang lo lắng, cô biết chuyện nay sẽ đến nhưng ko nghĩ là nó đến nhanh như vậy. Cô biết Bích Vân sẽ ko buông tha cho Nhã Thanh dễ dàng như vậy. Nhã Thanh bước xuống xe quay lại nói với Bích Vân.
– Tôi ko ngờ con người chị lại bỉ ổi như vậy?
– Con ranh kia, mày chết tới nơi mà con dám lên giọng với tao nữa hả? Đc rồi để tao dạy cho mày bày học để may nhớ đời. Tụi bây đánh hai đứa nó cho tao.
Nhã Thanh nắm tay Như Quỳnh đứng sao lưng mình. Cô bắt đầu sắn tay áo lên để chống chọi với bọn chúng. Bọn chúng cùng lúc xông lên nên Nhã Thanh cũng ko thể chống chọi lại bọn chúng. Cô bị chém một nhát dao ở tay. Máu ra rất nhiều nhưng vì ko muốn Như Quỳnh bị thương nên Nhã Thanh phải nén đau để tiếp tục chống chọi bọn chúng. Chỉ có Như Quỳnh nét mặt hiện rõ sự lo lắng dành cho Nhã Thanh. Cô ko ngờ nhìn Nhã Thanh mảnh mai như vậy lại có võ mà cô thì ko thể giúp đc gì. Cô cảm thấy có lỗi khi đã làm liên lụy đến Nhã Thanh như vậy. Bọn chúng định chém Nhã Thanh nhát nữa thì phía sau đã có những người mặc áo đen tóm gọn. Cũng vừa lúc đó cảnh sát đến bắt tất cả về đồn có cả Bích Vân. Những người mặc áo đen thì Như Quỳnh ko biết nhưng Nhã Thanh biết bọn họ là vệ sĩ của gia đình cô, chắc là Khả Ái cho họ âm thầm bảo vệ cô, sợ cô sẽ nguy hiểm nhưng sao bây giờ họ mới đến suýt chút nữa cô đi chầu diêm vương rồi.
– Nhã Thanh có sao ko? Mau theo tôi vào bệnh viện, máu ra nhiều quá.
– Em ko sao, em sợ vào bệnh viện lắm chị đưa em về nhà nha.
– Sao đc chứ, máu ra quá chừng lỡ vết thương có gì thì làm sao.
– Vết thường ngoài da thôi ko sao chị thấy em vẫn bình thường mà. Em sợ phải vào bênh viện lắm chị mau đưa em về nhà đi.
Như Quỳnh ko biết làm sao nên cô vội đạp xe đưa Nhã Thanh về. Vết thương rất đau nhưng Nhã Thanh giả vờ nói như vậy để Như Quỳnh ko phải lo lắng nhiều nhưng cô thấy vui vì cô thấy đc trong mắt Như Quỳnh có sự lo lắng cho cô. Nếu ba cô biết đc con gái cưng của ông bị như vậy chắc là ông sẽ cho Bích Vân tử hình luôn quá,chạy một đoạn Nhã Thanh thấy Khả Ái đứng bên kia đường ra dấu với cô. Nhã Thanh biết Khả Ái lo cho cô nên ra dấu ok rồi cô thấy Khả Ái lên xe chạy đi. Như Quỳnh lo chạy xe về nên ko để ý gì. Nhã Thanh vòng một tay ôm Như Quỳnh vì tay kia máu vẫn còn ra rất nhiều.
Về đến nhà Như Quỳnh nhẹ nhàng chăm sóc vết thương cho Nhã Thanh. Mỗi khi động vào vết thương Nhã Thanh đều nhăn mặt.
– Có đau lắm ko?
– Ko có đau lắm, em chịu đc mà.
– Nhăn mặt như vậy mà nói ko đau à? Ráng chịu chút nữa nha sắp xong rồi.
Nhã Thanh nhìn Như Quỳnh cười dù cô rất đau nhưng mỗi khi đc Như Quỳnh lo lắng ân cần chăm sóc thì có đau đến đâu cô cũng chịu đc.
– Chưa thấy ai bị như vầy còn cười đc nữa.
– Tại đc chị chăm sóc nên em thấy vui thôi.
Như Quỳnh biết Nhã Thanh nói gì nên cô lảng sang chuyện khác.
– Xong rồi cô vào thay đồ rồi tôi nấu cháo cho cô ăn.
Nhã Thanh nhìn xuống cánh tay đã đc Như Quỳnh chăm sóc cẩn thận,còn làm tốt hơn cả vào bệnh viện.
– Chị khỏi nấu đi, em chưa thấy đói chị cũng mệt rồi nghỉ ngơi đi.
– Vậy khi nào đói thì cho tôi biết.
– Dạ em biết rồi.
Như Quỳnh đi tắm Nhã Thanh cũng nhanh chóng nhắn tin cho Khả Ái để Khả Ái thấy yên tâm hơn. Nhã Thanh nhắn tin xong thì Như Quỳnh cũng bước ra.
– Sao còn chưa ngủ mà ngồi đó làm gì vậy?
– Em đợi chị ra rồi ngủ luôn.
– Tôi xin lỗi vì hôm nay đã làm liên lụy cô cho nên sao này cô đừng xen vào chuyện của tôi nữa như vậy sẽ ko xảy ra những chuyện này đâu.
– Em đã từng nói ko để ai ăn hiếp chị vì thế em sẽ luôn bảo vệ chị, ai ức hiếp chị tức là ức hiếp em cho nên đừng bao giờ chị kêu em đừng xen vào chuyện của chị.
Câu nói Nhã Thanh làm Như Quỳnh cảm động đột nhiên đôi mắt