Màn đêm lại buông xuống tiếng sóng biển lại bắt đầu phẳng lặng giữa bầu trời bao la chứa đầy những vì sao tinh tú. Dường như biển đang bắt đầu giấc ngủ say.
»Mở Images«“Những ngôi sao đang trên trời
Tỏa sáng lấp lánh bao màn đêm
Hãy xóa đi trong tôi bao yếu mềm
Rồi nụ cười, rồi khúc hát sẽ biến thành bình yên”Tiếng hát vang vọng, trôi theo từ những đợt gió này đến gió khác lan tỏa khắp một vùng trời. Sóng trong cơn mơ lại bùng tỉnh nhảy theo những giai điệu, giọng hát cao vang mãi, gió và sóng cứ rích lên từng hồi như đang khen ngợi giọng hát ấy.
– Hình như tớ nghe ai đó hát, cậu có nghe thấy không Lam Vu? Diệp Vân nhìn về phía biển
– Tớ không quan tâm. Lam Vu đưa tách càfê lên miệng nhưng mắt vẫn hướng về phía bầu trời.
– Tớ không nói nữa. Diệp Vân bỏ vào nhà.
Từ khi người con gái ấy từ bỏ cuộc sống hiện tại đề trở thành một vì sao, bỏ lại nó trong một thế giới mà chính bản thân nó không thể đứng dậy được. Từ một người hay cười hay tô điểm những màu sắc cho cuộc sống phút chóc lại trở thành một người vắng đi những nụ cười và lấy màu đen làm màu chủ đạo. Nó, Lam Vu của ngày ấy đã thay đổi. Tiếng sóng vỗ ngày một rõ rệt hơn nó bừng tỉnh, trước mặt nó là một người con gái mái tóc xõa dài, mặt chiếc váy trắng đang lượt lờ theo gió
– Thiên Anh! Bất giác nó nhẹ thốt lên.
Dường như nghe thấy, cô gái quay nhẹ người, ánh mắt đâm chiêu, chân mài chùng xuống như ý hỏi: “Ai vậy?”
Nó như hiểu được ý, không đáp lời cô gái ấy, nó chỉ đứng ngước mặt nhìn lên những ngôi sao đang tranh nhau tỏa sáng kia: ” Có phải em đó không, Thiên Anh?” như được đáp trả ngôi sao mà nó luôn chăm chú nhìn nhất thoát ngay lên ánh sáng màu xanh trong chớp mắt, vội nhẹ mĩm cười nhưng ánh mắt và khuôn mặt nó không chút thay đổi, quay sang nhìn về hướng cô gái
– Cô có nhìn thấy ngôi sao đang tỏa sáng nhất bầu trời không?
Vẩn như thái độ của nó lúc nãy, cô gái không trả lời chỉ ngước nhìn lên bầu trời kia với đôi mắt rực sáng. Không gian bao trùm một màu đen tỉnh mịch, hai con người với hai trang phục đối lập nhau, hai trái tim đập cùng một nhịp đập, không gian không còn tỉnh lặng giữa cuộc nói chuyện của hai người nhưng thay vào đó là âm thanh của biển, gió và sóng.
“Có lẽ em là sinh ra là một vì sao
Để tỏa sáng mảnh màu đen tối
Có lẽ anh là cơn gió thổi
Để đi tìm hạnh phúc đó là em
Có lẽ anh không tới được gần em
Để cho em những yêu thương anh có
Có lẽ anh chỉ là hạt cát nhỏ
Lặng ngước nhìn em ở phía trên cao”
*3 tiếng trước:
– Hỡi vua của các vì sao, xin người hãy cho con được gặp người ấy lần cuối cùng.
– Làm thế con sẽ mất đi ánh sáng tinh khiết nhất mà con có, người đó sẽ chẳng thể nhìn thấy con ở bầu trời bao la rộng lớn này. Vua của vì sao xoay nhẹ quả cầu thủy tinh nơi gôm tụ cả ngân hà, nơi tập hợp và quan sát các vì sao.
– Có thể gặp người ấy, đến ánh sáng tinh khiết nhất con chẳng màn, hãy để con được gặp người ấy.
– Nhưng khi xuống trần giới, con chẳng thế nhớ bất kì ai. Con nên nhớ điều đó!!
*Hiện tại:
Hai ánh mắt dời khỏi bầu trời và bất đầu nhìn nhau, ánh mắt như chứa đựng tất cả sự yêu thương sâu lắng nhất, nhưng hai con người bất đầu phai nhạt dần, dường như cả hai bên đều có khế ướt riêng của họ, Thiên Anh dần dần trở thành những tinh thể màu xanh lấp lánh bay khỏi bầu trời và tan biến theo không khí. Còn nó, nó biến thành hạt cát hòa vào xã hội mà nó mới tạo thành nhưng gió lại bắt đầu thổi, thổi bay nó xuống tận đáy đại dương bị vùi sâu trong những tầng nước xanh biếc lặng lặng ngước mặt về phía bầu trời. Nhiều năm sau, vẫn cái bầu trời ấy, vẫn cái đại dương ấy và vẫn cái bãi cát ấy, và vẫn có hai ánh mắt nhìn nhau nhưng ánh mắt không thể đụng nhau vì cả hai đang đi tìm một thứ gọi là sự thân quen….