SĐứng yên đó nha, Nam sang đâyNam cười rồi chạybăng quađường. Một chiếc xe lao tới…
– Keetttttttt…Rầm!!!!!
»Mở Images«Nam của nó đã rời bỏ nó như thế. Cả đời nó cũng không thể nào quên được gương mặt tươicười của Nam…
Đám tang Nam, nó không khóc.”Đừng bao giờ khóc nha ngố iu, ngố khóc nhìn xí lắm, Nam ko thích ngố khóc”. Nam đãnói thếmà…
———————-
Lớp 12. Nam mất đã 2 năm, cũng là 2 năm nó không khóc…
Cô chủ nhiệm bước vào lớp, theo sau là một tên con trai. Cả lớp đột nhiên im phăng phắc. Vài cặp mắt nhìn về phía nó, vàitiếng xì xào:
– Giống Nam quá, y như 2 giọt nước vậy…
– Giới thiệu với các em, đâylà bạn Nguyễn Hải Phan Anh, học sinh mới của lớp chúng ta…
Tai nó ù đi. Nó không nghethấygì và cũng không còn biết gì nữa…Nó lịm dần…
———————-
Nó mở mắt, thấy Hiền ngồicạnh,nắm tay nó.
– Đâu đây? Nó ngơ ngác…
– Hix ngủ nhìu quá không nhận ra cả phòng mình nữa ha? ” Chồng” ngủ khỏe thật đấy, 3 ngày mới chịu dậy..
– 3 ngày???
– Chứ sao nữa.
– “Vợ” ở cạnh chồng suốt ah?
– Không, vợ mới đến chiều nay thôi. Bố mẹ lo lắm đấy. Để vợ xuống nói với mẹ…Bố đi làm rồi…
– Uhm…
Hiền đi rồi, nó nằm nghĩ miên man. Nhức đầu quá, nó vừa mơ.Trong mơ, nó thấy Nam, 2 đứa đang nắm tay nhau…Nam ơi…
Cửa mở. Mẹ bước vào.
– Dậy ăn bát cháo cho đỡ đói. Ngủ 3 ngày rồi có gì vào bụng đâu.
– Dạ. hix con đói quá rùi…
Mẹ không nhắc j đến chuyện nóngất, chỉ coi nhưnó vừa tỉnh sau giấc ngủ dài hơn bình thường ( 3 ngày còn gì hix). Có lẽ mẹ biết tất cả, chắc Hiền kể…
———————-
Đi học lại. Bạn bè tíu tít.
– Chài, mới có mấy hôm mà gầy dzữ. Vắng bà lớp cứ im im he he.
– Thì tui khuyến mãi cho lớp mấy ngày bình yên không thíchah?
Bạn bè không nhắc gì tới cậu bạn mới tới. Chắc sợ nó buồn…
Ngồi vào bàn, thấy chỗ trống sau nó đã có người ngồi, là PhanAnh. Hít một hơi dài, nó quay xuống, nởmột nụ cười ( có vẻ hơi méo mó)
– He lu!!! Làm wen nhá. Tuitên Thu. Yên tâm ma cũ không bắt nạt ma mới đâu!Cậu ban mới nhìn nó chăm chú, không nói gì.( hừ, sao không nói gì đi…)
Mãi một lúc sau cậu ta mớimở miệng, không quên nởmột nụ cười.
– uh, tui là Phan Anh, có gì giúp đỡ nhau nhá.
Nó nhìn sững, gương mặt tươi cười ấy sao mà giống đến thế..Nó vội quay lên…Không được khóc, nhất quyết không được khóc…mày khóc xấu lắm Thu ơi…
———————-
Nghỉ tiết, nó ra khuôn viêntrường.
Oops!Một lon Twister mát lạnh áp vào má nó. Là Chung.
– Thu uống đi.
– Uhm, thanks ná…
Chung là cậu bạn cùng lớp.Theođuổi nó từ khi nó vẫn còn có Nam bên cạnh…Nam đi, Chungvẫn ở đó, quan tâm nó, chờ đợi…
– Uhm, Thu đang buồn và khõ xử lắm phải không?
-…………
– Nếu muốn khóc Thu cứ khóc một lần cho đã đi, Chung giữ kíncho..
-…………
– Xin lỗi, có phải Chung nhiều chuyện….
– Không sao đâu, cảm ơn Chung nhá. Nhưng Thu ko khóc đâu. Thu kiên cường lắm. với lại Thu khóc trôngxí lắm. Nam không thích thế…
Đã 2 năm rồi nó không nhắc đến Nam trước mặt ai, vậy mà hôm nay lại buột miệng ” Nam không thích thế”….
– Thu vẫn nhớ Nam nhiều thế sao?
Nó nhìn Chung, khẽ gật đầu. Nó không muốn làm Chung buồn, nhưng cũng không thể nói dối…Sự thật là suốt 2 năm nay, nó lao đầu vào học để quên đi cảm giác trống trải khi không còn Nam bên cạnh.Ngay cả trong mơ, nócũng chỉ mơ thấy Nam…Nam ơi…
– Chuông rồi kìa. Vào lớp thôi. Tưởng được nghỉ hết các tiết sao cô nương??
– Uhm…….
Nhà nó
– Đi nào!!!
– Đi đâu??- Nó hỏi
– Lên Lò Đúc với vợ. Lên ănsữa chua ông già.
– Chồng không sao đâu.
– Này này, vợ bảo j làm nấy nhá không hỏi nhiều. Mà thôi hôm nay ăn sữa chua không hợp. Ra Phạm Ngọc Thạch ăn chân gà nướng.
– Chồng không sao thật mà…
– Ơ hay, có ai bảo chồng bị sao đâu. Đi ngay, cấm cãi.
Nó đành nghe Hiền thôi. Dù sao ở nhà cũng chẳng có gì làm, bài thì nó đã làmxong từ tuần trước. Nó biết Hiền muốn kéo nó ra khỏi nhà cho nó khuây khỏa…Cảm ơn nha vợ iu..Phạm Ngọc Thạch.
Hiền đưa mắt nhìn khắp quán”Mỹ Miều”, còn mỗi một bàn ở góc trong cùng chỉ có mộtngười ngồi, trông quen quá0, là Phan Anh. Quay sang, Hiền giục nó:
– Đi thôi chồng. Ở đây hết chỗ rồi. Vợ còn biết một chỗ nữa…
Hiền chưa kịp nói hết câu thì nónghe tiếng gọi:
– A! Thu! Hiền! Vào đây ngồi chung cho dzui, vẫn còn chỗ nè.
Hiền kéo tay định lôi nó đi nhưng nó giữ lại
– Ngồi chung cũng không sao mà, lịch sự tí vợ ui…
– Chồng không sao thật chứ?
Nó toét miệng cười: Uhm, khôngsao…
Thực sự nó sao chứ, cứ nhìn thấy vẻ mặt tươi cườicủa PhanAnh là nó lại thấy sống mũicay cay, nhưng cứtránh cũng không phải là phương án hay,với lại 2 đứa học cùng lớp, Phan Anh lại ngồi ngay sau nó, tránh sao được…
– 2 ấy ở đây lâu thế chắc bít hếtnhững chỗ thú vị ở Hà Nội nhỉ? Khi nào rảnh làm hướng dẫn viên cho tui nha..
– Ông nên đi mua một cái bản đồ-Hiền ngắt lời
– uhm ukie nhưng phải có thù lao nhé. Nó nói
– Chuyện nhỏ. Mà hình nhưThu ít cười nhỉ, từ hôm chuyển vào lớp đến giờ mới thấy Thu cười có mấy lần à..
– Trước khi ông đ