ng vụ “đòi công” của anh ta làm cho cô có chút phản cảm. Tớ mời anh ta đi ăn bữa cơm hải sản ở Vạn Gia Đăng vậy.”
Điền Điền không thể không phì cười: “Du Tinh, thái độ của cậu bây giờ với khi bàn cách cảm ơn Liên Gia Kỳ đúng là hoàn toàn khác nhau đấy.”
Du Tinh cũng không phủ nhận: “Vì với Liên gia Kỳ, tớ thật lòng muốn cảm ơn anh ấy, nhưng với Hoắc Khởi Minh chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Nói thực tớ có chút coi thường anh ta cứ mở miệng ra là đòi “cảm ơn như thế nào”. Người thật lòng muốn giúp sẽ không yêu cầu người khác phải cảm ơn mình. Như Liên Gia kỳ chẳng hạn.”
Lại nói đến Liên Gia Kỳ, Du Tinh nghĩ, nếu anh ta không có ở thành phố G, lại bận như vậy, mời đi ăn e là anh ta không có thời gian, cho nên tặng quà vẫn tiện hơn.
“Điền Điền, tớ cảm thấy tặng quà tiện hơn là mời đi ăn. Một bữa cơm ăn là xong, một món quà thì có thể được giữ lại. Cậu thấy thế nào?”
Điền Điền tán thành gật đầu: “Có lý. Vậy cậu nghĩ xem tặng cái gì thì thích hợp?”
“Một mình tớ nghĩ cũng chẳng ích gì. Tớ lại không biết Liên Gia Kỳ thích gì, có nghĩ cũng không nghĩ ra. Phải rồi! Anh chị chủ vườn hoa nơi cậu làm thêm đều thân thiết với anh ấy, hay là cậu đi hỏi hộ tớ đi, xem thường ngày anh ấy thích thứ gì.”
Chỉ là buột miệng hỏi nhưng Điền Điền không hề do dự nhận lời ngay: “Được. Lần sau, tớ sẽ đi hỏi giúp cậu.”
Hai ngày sau đều phải lên lớp, Điền Điền không có thời gian đến vườn hoa cầu vồng. Mãi đến buổi trưa cuối tuần, cô mới đi được. Cô phụ giúp Tằng Thiếu Hàng ở nhà kính trồng hoa lan cả buổi, Lục Hiểu Du cười khì khì gọi họ về nhà uống trà trưa.
Dưới cây ngô đồng đẹp như tranh vẽ trước căn nhà gỗ nhỏ, một bộ bàn ghế gỗ được bày giữa thảm cỏ xanh. Trên bàn được phủ một chiếc khăn trải màu xanh lam, bày bộ đồ uống trà và món điểm tâm cầu kỳ. Một bó hoa hồng đặt ở góc bàn tỏa hương thơm ngát hòa cùng với hương thơm của tách trà. Cảnh tượng này giống như trong một bộ phim của Châu Âu. Lục Hiếu Du học tiếng Anh nên cũng bị ngấm không ít phong cách của người Anh, là một người phụ nữ hiểu những niềm vui của cuộc sống và biết theo đuổi vẻ đẹp, làm cho cuộc sống của mình thật tinh tế.
Dưới ánh nắng ấm áp, được thưởng thức bữa trà chiều kiểu Anh, cảm giác thật thong dong. Sữa bò và hồng trà kết hợp với nhau tan vào trong miệng tạo nên hương thơm dịu nhẹ vô tận. Chiếc bánh điểm tâm ba tầng giống như một tác phẩm nghệ thuật đáng yêu. Điền Điền nhìn mà không nỡ dùng.
Mới uống được hai hớp trà thì bỗng nghe có tiếng động cơ ô tô. Điền Điền ngoái đầu lại, còn chưa kịp nhìn ra chiếc xe đang men theo đường núi hẹp thì Tằng Thiếu Hàng đã mỉm cười nói:
“Ây da! Hôm nay Liên gia kỳ rảnh rỗi đến cơ đấy!”
Theo lời anh, chiếc xe đỗ lại cách đó không xa. Cửa sau vừa mở ra, người bước xuống quả nhiên là Liên Gia Kỳ. Bình thường anh ăn mặc khá chỉn chu, lúc này, chiếc áo khoác đen vắt trên tay, cúc cổ cũng không cài mà chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng. Tuy rất đơn giản nhưng giữa biển hoa sặc sỡ thì bộ đồ quần đen áo trắng của anh lại trở thành điểm nhấn gây chú ý.
Tằng Thiếu Hàng mỉm cười bước lên trước: “Gia Kỳ, không phải dọa này cậu liên tục phải làm việc ở Hồng Kông sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi quay về thế?”
“Tôi quay về trụ sở chính họp, tiện thể đến xem xem. Tôi rất nhớ bữa trà chiều của chị Hiểu Du.”
Lục Hiểu Du mỉm cười tiếp lời: “Gia Kỳ, vậy coi như là cậu đến kịp rồi. Chúng tôi vừa mới bắt đầu uống trà chiều, còn có món bánh bông lan việt quất mà cậu thích nhất đấy.”
“Tôi đã ngửi thấy mùi thơm của bánh rồi.”
“Ba người nói nói cười cười, Điền Điền lịch sự đứng dậy hỏi thăm: “Anh Liên, chào anh.”
Liên Gia Kỳ nhìn cô, hơi mỉm cười. Tuy nụ cười dịu dàng nhưng như có nắng ấm chiếu rọi mặt đất.
Lục hiểu Du nhìn thái độ của Điền Điền mà cười hì hì, kéo cô ngồi xuống. “Điền Điền, ở đây, em không cần khách sáo như vậy đâu. Cái gì mà anh Liên anh Liên chứ! Cứ gọi thẳng tên là được rồi. Mọi người đều gọi thẳng tên nhau mà.”
Điền Điền liếc nhìn Liên Gia Kỳ, anh ta cũng gật đầu nói: “Cứ vậy đi. Gọi tên là được rồi.”
Điền Điền khẽ vâng một tiếng nhưng cả bữa trà chiều đó cô đều không gọi thẳng tên Liên Gia Kỳ. Không biết tại sao, cô chỉ thấy hơi ngại khi gọi thẳng tên anh. Tuy không phải là chưa từng gọi như thế, nhưng trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Cô dứt khoát không nói, im lặng ngồi nghe ba người bạn cũ bọn họ nói chuyện. Trong thời gian nghỉ ngơi nên Liên Gia Kỳ tuyệt đối không nói chuyện công việc. Anh khá quan tâm đến vườn hoa, hỏi Tằng Thiếu Hàng loại lan quý đang trồng thế nào, con hỏi ang sen mà anh trồng lúc trước ra sao rồi?”
“Tháng Tư, tháng Năm là lúc ra nụ. Nó có nụ hoa nào không?”
“Tạm thời vẫn chưa có. Nhưng tháng Năm này cậu đến chắc chắn sẽ có.”
Điền Điền ngồi bên nghe, thực sự kông kiềm chế nổi liền xen vào: “Ang sen đó được đặt ở đâu vậy? Sao em không thấy ạ?”
Lục Hiểu Du nói cho cô biết: “Ở phía sau nhà kính hoa lan ấy. Có thể là em không để ý thôi.”
Lời nhắc đó khiến Điền Điền nhớ ra phía sau nhà kính có một ang nước lớn. Cô cứ nghĩ nó đựng phân bón hoa nên chưa từng qua đó xem. “Hóa ra cái ang đó tròng hoa sen. Lát nữa em sẽ đi xem. Bây giờ tuy vẫn chưa kết nụ nhưng chắc lá đã xanh l