i đến.
Vâng, em đã định thế.
Nhớ anh à?
John, em từ chức rồi.
Tại sao, không phải em đã nói đến Hồng Kông ư?
Xin lỗi anh, em không thể đi, em không thể ở bên anh. Em cũng không thể để anh chờ thêm nữa, như vậy là không công bằng đối với anh. Hi vọng anh về Hồng Kông mọi chuyện đều thuận lợi, rồi sớm tìm được người thật lòng yêu anh.
Thế còn em? Về Trung Quốc? Tìm bạn trai cũ?
Đúng vậy, em về nước. Nhưng không phải tìm bạn trai cũ, anh ấy có vợ rồi. Em không định quấy rầy cuộc sống của anh ấy.
Bởi vì đây là lựa chọn của em. John, em sống ở đâu không quan trọng, em từng cho rằng em có thể tiếp nhận anh. Nhưng bây giờ em mới biết, tình yêu xuất phát từ cảm thụ nội tâm, chứ không phải sự tiếp nhận bị động. Em thích anh, quý trọng anh, nhưng, rất xin lỗi anh, em không yêu anh.
Nói xong, tôi chợt thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có. Thì ra con người có thể dối trá như vậy, vì cái gọi là tiền đồ trong mắt thế tục làm ngược lại với ý muốn của bản thân còn giả vờ vui vẻ, tôi cười mình, ở quốc gia phương Tây coi trọng chủ nghĩa cá nhân này bao nhiêu năm mà còn ngốc đến thế.
Tôi có lỗi với John, có tội với bố mẹ.
“Bố mẹ, con sắp 30, haha, lúc chưa đầy 20 thì vội vàng yêu đương, bây giờ 30 rồi còn chưa kết hôn, khiến bố mẹ đau lòng lắm phải không?
Mấy năm nay con cố gắng sống cuộc sống bố mẹ mong muốn, vào đại học có tiếng tăm, vào công ty tốt nhất, tìm bạn trai ưu tú nhất, con cũng gần quên mất điều mà mình thực lòng mong muốn. Con cứ ngu ngơ làm theo hết thảy, không thể phủ nhận con cũng cảm thấy vui.
Con cho rằng mặc những bộ đồ sang trọng, đeo trang sức đắt giá, cầm túi xách hàng hiệu, đi cùng bạn trai có tiền, nghe người quen tán dương, nhìn ánh mắt ghen tị của bạn bè, con sẽ thấy hạnh phúc.
Con còn tưởng rằng con sẽ yêu John, con không ngừng tự nói với mình anh ấy có bao nhiêu ưu điểm, có người bạn trai như thế con nên thỏa mãn, không nên đắm chìm trong quá khứ, con đã thử thay đổi mình để thích ứng với anh ấy.
Thẳng thắn mà nói, mấy năm nay con không sống thật, giống như đang đi trong mơ, cả ngày choáng váng không thể tìm lại bản thân mình. Vậy nên, thưa bố mẹ, con không hạnh phúc, không hề vui vẻ. Con nói những điều này hi vọng bố mẹ hiểu, cuộc đời ngắn ngủi chỉ có một lần, cái con muốn không phải là những điều này. Bây giờ con chỉ muốn sống thật, trở lại nơi con quen thuộc, tìm lại bản thân mình!”
(17) Những ngày yên ả
Tôi trở lại thành phố ấy. Lần này là trở lại vĩnh viễn, mặc dù quyết định này có hơi muộn, nhưng cuối cùng tôi đã quay lại. Tôi tìm một công việc lương cao, mua một căn hộ đẹp. Sau đó tôi sửa sang lại, gắn giá sách vào kín hai mặt tường trong phòng đọc, rồi không ngừng mua sách về lấp đầy những chiếc giá này.
Không ai biết tôi trở lại, tôi sống rất lặng lẽ, rất thực tế. Lòng tôi chưa bao giờ tĩnh lặng như bây giờ, không cần những buổi party ầm ĩ để lấp đầy khoảng trống trong lòng, không cần làm việc điên cuồng buổi tối để ngủ được, càng không cần John để che giấu sự cô độc của tôi. Ban ngày đi làm, buổi tối lên mạng, đúng giờ đi ngủ, cuối tuần hẹn đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm karaoke, ngày nghỉ tôi sẽ đeo balo lên đường đi du lịch khám phá.
Một ngày đang đi trên đường tôi nghe thấy có người gọi mình, quay người nhìn lại là A Cường. Anh ấy giật mình há hốc miệng, nói chỉ là thấy có vẻ giống em, ngần ngừ một lúc mới dám gọi, không thể tưởng tượng hóa ra lại đúng.
Tôi cười em nhìn thấy anh mới không dám gọi. Trước mắt em là một người đàn ông thành đạt thuộc thành phần tinh anh của xã hội, đâu còn chút bóng dáng A Cường rụt rè quê mùa trước kia.
A Cường ngại ngùng gãi đầu.
Tôi nói động tác này nhìn quen quen.
Anh nói em vẫn thích bắt nạt anh như thế.
Chúng tôi tìm một nơi ngồi xuống hàn huyên, tôi mới biết hóa ra đã xảy ra rất nhiều chuyện.
A Lan và Thế Phàm đã ly hôn, có lẽ từ đầu họ đã không nên đến với nhau. Năm ấy A Lan yêu một sinh viên đại học vừa được công ty tuyển dụng. A Lan thật thà hướng nội, không biết ăn nói, lại chưa từng trải những việc lừa lọc gian trá ở đời, còn cậu sinh viên kia đỏm dáng lại biết khua môi múa mép, vừa dỗ vừa lừa. Kết quả A Lan vừa bị lừa tiền vừa bị lừa tình, công ty vừa có chuyện cậu sinh viên kia liền mất tích luôn. Khi đó A Lan đã có thai, không nỡ phá nhưng cũng không dám để, anh lại cứng rắn bắt cô ấy bỏ đứa bé. A Lan cùng đường muốn quyên sinh cùng đứa con trong bụng. Lúc A Lan tuyệt vọng nhất cũng là lúc Thế Phàm quyết định buông tha cho em, nên anh ấy nói tình nguyện muốn kết hôn với A Lan và làm cha đứa trẻ, như vậy chí ít đứa bé cũng có một gia đình.
A Lan lấy Thế Phàm là vì cảm kích và bất đắc dĩ, Thế Phàm cưới cô ấy là vì tình thương và tuyệt vọng đối với em. Nhưng kết hôn chưa bao lâu thì A Lan sảy thai. Vốn sau lần đó A Lan đã đề nghị ly hôn vì cô ấy biết em đã mua vé máy bay để trở về tìm Thế Phàm, nhưng cuối cùng em lại không về. Sau khi công ty vượt qua nguy cơ, vì lo lắng vất vả quá nhiều Thế Phàm lại mắc bệnh, chuyện ly hôn A Lan không nhắc đến nữa. Sau này cuối cùng họ có con của mình, rồi lại mất.
Cuộc hôn nhân này giống như A Lan và Thế Phàm cùng rơi xuống nước nhưng không ai biết bơi, bắt lấy nhau như cọng rơm cứu mạng, kết quả lại cùng chìm nhanh hơn. Có lẽ nếu lúc ấy mỗi người tự giãy giụa tìm đường sống sẽ không có kết quả như vậy. Có