Một căn phòng sang trọng trong một ngôi biệt thự to lớn trong vùng. Đó là một căn phòng ăn được trang trí theo kiểu sang trọng và lối cách hoàng tộc trông choáng ngợp với những ánh đèn hoàng kim. Một người con trai cao lớn với gương mặt trắng trẻo, vẻ đẹp trai của cậu càng đẹp hơn khi cậu nở nhẹ nụ cười và cúi xuống nhẹ nhàng, lên tiếng:
– “Công chúa, hôm nay bữa sáng gồm một bánh sừng trâu và mứt Redcurrant, cùng với cocktail Chambord. Chúc công chúa ngon miệng!”
»Mở Images«Trước bàn ăn là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt ngọc lục bảo to tròn chớp nhẹ. Mái tóc hung đỏ ngang gáy bám lấy chiếc cổ thon gọn và dài của cô ấy. Gương mặt V-line với làn da trắng nõn nà. Cô ấy vận một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, trên cổ là chiếc dây dài màu đen được buộc thành chiếc nơ xinh xắn, cùng với chiếc váy ngắn ngang đùi màu đen – là đồng phục của trường Nhật Nguyệt. Người được gọi là “công chúa” kia khẽ gật đầu rồi cười tươi, nhìn người con trai đang cúi nhẹ và nói:
– “Cảm ơn ngươi!”
Cô ấy ăn một cách từ tốn, nhẹ nhàng và dịu dàng, đúng với phong cách quý tộc. Chỉ vài chục phút sau, thì bữa ăn sáng của cô tiểu thư kia hoàn thành. Bây giờ, chiếc xe Lamborghini màu đen sáng bóng loáng ở dưới ánh mặt trời chiếu nhẹ ban sáng. Cánh cửa chiếc xe bật ra, cô tiểu thư bước vào. Chàng trai lúc nãy cũng bước vào vị trí tài xế và chiếc xe lăn bánh..
Vài phút sau với tốc độ thần thánh, chiếc xe đã đậu trước cổng trường Nhật Nguyệt. Cô tiểu thư ấy bước ra. Sân trường đang đông đúc, ồn ào và náo nhiệt thì bỗng nhiên im lặng hẳn đi khi nhìn thấy chiếc xe đã phần nào quen thuộc. Đôi giày màu đen chạm xuống đất, rồi những tiếng “cộc, cộc” nhẹ nhàng vang lên trên sân trường. Cô ấy vừa đi đến đâu, nơi đấy tách ra như một con đường huyền ảo nào đó để nhường đường cho cô ấy. Đi theo sau cô ấy là chàng trai lúc nãy cũng vận trên mình chiếc áo sơ mi dài tay được xắn ngang khuỷu tay, chiếc cravat màu đen thắt ngay ngắn cùng với chiếc quần dài màu đen. Hai người vừa đi khỏi thì những tiếng xôn xao, bàn tán lại vang lên:
– “Lại là Tiểu thư Hoàng Thiên Mẫn!”
– “Cô ấy sang trọng quá ha!?”
– “Thứ khoe của thì có, chứ sang trọng khỉ gì.”
– “Anh Hoàng Thiên Phong đi theo sau đẹp trai quá, chỉ tiếc là “đồ” của con nhỏ đó!”
– “…”
Những cuộc xôn xao này quá quen thuộc, quen thuộc có thể để cả hai người thuộc làu. Đó là Hoàng Thiên Mẫn – tiểu thư duy nhất của tập đoàn Hoàng Thiên nổi tiếng trên thế giới với uy lực và gia thế không hề thấp kém. Tập đoàn Hoàng Thiên nắm trong tay bao nhiêu là tập đoàn khác, bản thân vị tiểu thư này đang điều khiển tận 3 tập đoàn nhỏ một cách tài tình. Và nhờ người trợ lý, cũng là hầu thân cận của cô ấy – Hoàng Thiên Phong, là người mà Chủ tịch Hoàng Thiên nhận từ Cô Nhi viện về và nuôi đến khi cậu ấy trưởng thành và làm hầu thân cận cho con gái ông ấy. Bản thân Thiên Phong cũng là kẻ hiểu biết, lại là lòng trung thành, vì vậy chỉ cần Thiên Mẫn hé môi, cậu sẵn sàng làm mọi việc, miễn sao theo ý và Thiên Mẫn cảm thấy hài lòng.
Cánh cửa phòng 10A1 xuất hiện trước mặt của hai người, hai người bước vào thì cả lớp im bặt. Ai mà chẳng biết tin tức gì về Hoàng Thiên Mẫn và Hoàng Thiên Phong. Chỉ cần Thiên Mẫn không cảm thấy hài lòng và nhíu nhẹ đôi mi thì kẻ làm cô khó chịu sẽ mềm xương và nhừ thịt ngay lập tức dưới cánh tay của Thiên Phong. Hai người bước về chỗ ngồi, Thiên Mẫn ngồi ngay cạnh cửa sổ, bên ngoài là Thiên Phong. Sau khi về chỗ, Thiên Mẫn chống cằm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ một cách vô thức, Thiên Phong cũng không hỏi gì, chỉ im lặng ngồi thẳng lưng nhắm hờ đôi mắt lại.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ vào học đã đến. Vài phút sau, cánh cửa lại bật mở, lần này là vị giáo viên chủ nhiệm “thần thánh” của lớp 10A1, tên là Khoa. Thầy Khoa với gương mặt dịu dàng, cười nhẹ chào đám học sinh của mình. Cả trường, thầy Khoa nổi tiếng với gương mặt đẹp trai và tính tình dịu dàng, đa số ai ai cũng yêu mến thầy, nhất là những học sinh và giáo viên nữ. Thầy lại nói:
– “Chào các em. Hôm nay, lớp chúng ta sẽ chào đón một học sinh mới. Các em hãy giúp đỡ bạn nhé!”
Cánh cửa lại bật mở, nhưng lần này là gãy luôn. Một chàng trai bước vào. Cậu ta có nước da trắng trẻo, mái tóc bạch kim dựng ngược lên trời. Gương mặt đẹp trai với vẻ hào hoa phong nhã của cậu lập tức làm xao xuyến trái tim của những nữ sinh trong lớp:
– “Chào các bạn. Mình là học sinh mới, Triệu Minh Long!”
Và nháy mắt một cái, lập tức cuốn hút đi những trái tim của những nữ sinh. Thầy Khoa nhìn quanh lớp, rồi nói:
– “Minh Long, em tới bàn cuối kia ngồi nhé. Ngồi một mình đi, lớp chúng ta là sỉ số lẻ mà!”
– “Dạ!”
Minh Long cười tươi rồi về chỗ mình, đi ngang chỗ của Thiên Mẫn thì nhìn chằm chằm cô ấy, nháy mắt rồi nở nụ cười tươi rói:
– “Xin chào!”
Rồi ngay sau đó, ánh mắt tóe lửa giết người của Thiên Phong chiếu thẳng vào người của cậu ta. Minh Long chợt rùng mình, cười trừ rồi quay về chỗ, thầm hiểu “Cô ta đã có chủ rồi!”Ngày hôm ấy trôi qua một cách bình yên và..chán ngắt. Thiên Mẫn thì ngồi yên nghe giảng bài, nhưng đôi mắt vẫn hướng ra bên ngoài cửa sổ một cách vô định. Thiên Phong thì chỉ