t cả những hành động đó đều bị Tân phớt lờ. Cậu thậm chí 1s cũng ko để tâm đến Hoa.
Cho đến 1 ngày.Hôm nay là 1 ngày trời nắng đẹp, không khí mát mẻ lan tỏa khắp ko gian. Quả thật ông trời đã vô cùng hào phóng khi ban tặng ngày hôm nay. Vậy mà có 1 kẻ to gan ko những ko hưởng phúc mà còn để lộ ra 1 bộ mặt ghê rợn đáng kinh sợ làm ô uế cái ngày đẹp trời này. Ko ai khác đó chính là Hoa tiểu thư của chúng ta.
Sáng này Hoa thức dậy với khuôn mặt ko thể tệ hại hơn được nữa. Cô than thở khóc lóc kêu gào suốt cả đêm vì cả 1 tuần nhục nhã vừa rồi. Cô bị 1 tên “vừa xấu vừa kiêu” (anh Tân đẹp trai thế mà chê xấu. Xấu thì cho e nha chị Hoa ^^) bơ đi thì còn cái nhục nào bằng cái nhục này cơ chứ. Mình là mỹ nhân mang trên mình 1 sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có điểm nào ko xứng với cái tên “nhặt lá đá ống bơ” như hắn chứ. Trời ơi là trời, ông sinh ra con xinh đẹp mĩ miều, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì sao còn sinh ra hắn. Làm ơn thì làm cho chót chứ sao làm 1 nửa thế hả. Nếu đời này mà ko bắt hắn quỳ gối thì chắc chắn sẽ leo lên tận trời mà hỏi tội ông.
” Hôm nay ko theo hắn nữa. Cả tuần mệt chết rồi.” – Hoa vừa vscn cừa tự nghĩ. Hôm nay cô dành cho mình 1 buổi nghỉ xả hơi khỏi cái kế hoạch “giữ gìn tự trọng” (là đi cưa anh Tân đóa)
Vừa bước xuống nhà Hoa đã nghe thấy anh cô rên rỉ với Trinh:
– Trinh ơi, em làm gì nó đi. Nó cứ thế này thì anh chết mất.
– Sao vậy anh?
– Nó cứ như con thần kinh mới trốn trại: cả đêm hôm qua nó hết khóc rồi lại cười, hết cười rồi lại gào, hết nó lại khóc. Em thử nghĩ xem như thế thì làm sao anh ngủ nổi.
– Cái gì hả? – Nghe Nam nói mà Hoa ko khỏi tức giận, ngay lập tức cái loa phóng thanh được vặn ở mức to nhất. Rồi cô nhanh chóng lao xuống nhà với tốc độ ngang tên lửa.
– Cái dzề là cái dzề? Nam hỏi với giọng ngây thơ vô số tội
– Sao dám nói xấu e hả ? Hoa chỉ mặt Nam hỏi tội, rồi quay sang mắng Trinh – Sao bà ko bênh tôi, ngồi nghe ông này nói xấu tôi là sao hả?
– Thôi bà bớt giận đi – Trinh khuyên giải nhẹ nhàng – Bây giờ bà nói cho tôi nghe chuyện gì mà khiến bà có cái hành động ko thể chấp nhận dk vào buổi tối hôm qua thế hả ?
– Tôi chả có hành động gì ko chấp nhận dk cả – Hoa nhún vai trả lời
– Bà nói nhanh đi – Trinh đã hơi mất bình tĩnh
– Ừ thì nói, bà ghê thế nhưng tôi chỉ nói cho mình bà thôi. Hoa hạ giọng rồi lôi Trinh ra vườn.
@#%$&$@$^%&……….. Đó mọi chuyện chỉ có thế thôi đâu có nghiêm trọng như tên thần kinh kia nói với bà đúng ko ? Hoa kể cho Trinh những suy nghĩ của mình đêm hôm qua.
– Ha……hhhhhaaaaaa…….
Hoa bỗng giật mình vì âm thanh vừa phát ra. Ngay lập tức cô quay ra nhìn Trinh với ánh mắt ko thể « trìu mến » hơn dk nữa.
– Cười cái gì ? Hoa gằn giọng
– ko có g..ì. Tại ngh..e bà k..ể ..thấy n..gu qu…á. – Trinh vẫn ko nín dk cười mặc kệ đang có 1 viên đạn vô hình bay tới phía cô.
– Cười trên nỗi đau khổ của tôi. Bạn bè tốt nhỉ ?
– Tôi thấy bà đâu có đau khổ, thần kinh thì có. Những hành động anh Nam miêu tả thực ra là có đúng ko ? Trương Tuyết Hoa nhà ta cũng có ngày ‘điên vì tình’ cơ đấy. Trinh cố nhấn mạnh 3 chữ ‘điên vì tình’
– Điên cái đầu bà. Hắn là kẻ thù, là nỗi nhục của đời tôi
– Biết đâu dk đấy ‘ ghét của nào trời trao của nấy’ mà
– Riêng hắn thì k bao giờ
– Chưa chắc. Trinh mỉm cười tinh quái rồi đột ngột hét lên : TRƯƠNG TUYẾT HOA THÍCH TRẦN DUY TÂN rồi chạy ngay lập tức vì cô còn trẻ còn nhiều mơ ước chưa muốn chết vào lúc này.
– CÁI GÌ HẢ ? Hoa ngạc nhiên, đứng hình mặt chuyển từ trắng bệch sang đỏ rực vì lửa giận. Theo phản xạ cô lập tức đuổi theo kẻ vừa chọc giận mình. NGUYỄN KIỀU TRINH, ĐỨNG LẠI.
– Tôi đâu có ngu – Trinh cười cợt đáp lại – Đứng lại để bà giết à ?
– Tôi mà bắt dk thì bà chết.
– Lêu…lêu
– AAAAAAAAAAAAAAAA……….
Cả 2 chắc sẽ cứ đuổi nhau khắp vườn nếu Nam ko gọi về đi học. Vừa đi 2 bà còn vừa lườm nguýt, nói đểu, chém gió làm cái người ‘vô tội’ là Nam đây phải hứng chịu. Anh cảm thấy số mình thật khổ khi đi yêu thương 2 người con gái này. (đầy người muốn mà ko dk đó anh Nam ^^)
Vừa bước xuống xe 3 người đã bị vây quanh bởi 1 đám nam sinh.
– Cậu thích tên Duy Tân hả ? – Nam sinh 1 tỏ vẻ đau khổ hỏi
– Đừng thích hắn nhá, Hoa ơi – Nam sinh 2 cũng khổ đau ko kém
– À..chuyện này..thì… Hoa lắp bắp ko biết trả lời thế nào. Định quay sang cầu cứu 2 người kia thì họ đã lẻn đi từ lúc nào để mặc cô với ‘cái đám’ này. Anh tốt với chả bạn thân, lúc cần thì lủi mất. Bỗng 1 bàn tay to khỏe nắm lấy tay cô kéo cô ra khỏi đám hỗn loạn. Ko có bất cứ phản kháng nào, Hoa cứ thế bị lôi đi, đến khi định thần lại thì trên mặt cô ko còn từ nào để diễn tả. Là Tân – là kẻ đã phớt lờ cô hơn 1 tuần nay, vì lý do gì mà bây giờ hắn lại có mặt ở đây, lại còn cứu thoát cô khỏi 1 đám hỗn loạn, hắn định làm gì,…….. Rất nhiều câu hỏi có quay vòng vòng trong đầu Hoa. 1 câu nói chợt vang lên lôi Hoa trở về thực tại :
– Cậu ko sao chứ ?
– Hả ? À ừ ko sao – Hoa vô cùng bất ngờ vì cách xưng hô của Tân. ‘cậu’ cơ đấy. Ko biết tên này hôm nay có ăn nhầm phải cái gì ko.
– Vậy thì tốt. À mà tôi có 1 việc muốn nhờ cậu. Dk chứ ?
– Ừ, cậu nói đi – ‘Thì ra là có việc muốn nhờ, thảo nào tốt thế. Đúng là đồ đểu cáng’ Hoa nghĩ thầm trong đầu chứ cô ko phải đứa có