– Eh…? Kato phải không?
Một chàng trai trạc tuổi Yuichi đang mỉm cười chào anh khi anh bước ngang qua một dãy cầu thang. Xét theo bộ sơ mi chỉnh tề với cà vạt sọc anh ta đang mặc, có thể đoán đó là một thầy giáo trẻ trong trường. Bạn bè anh có ai làm giáo viên nhỉ…?
Người quen đưa tay vò rối mớ tóc nâu vốn đã không mấy gọn ghẽ của mình (một cử chỉ không ra dáng một ông thầy chút nào), nói tiếp :
– Trời, quên anh rồi hả ?
Yuichi sực nhớ ra. Gương mặt xinh đẹp với mái tóc nâu rối đó, anh tự hỏi sao mình không thể nhận ra anh ấy ngay từ giây đầu tiên anh ấy gọi anh.
– Tsukino-senpai!
Tsukino Hiroki là một cựu sinh viên xuất sắc của trường Yuichi, đến nỗi dù senpai đã ra trường khi Yuichi bắt đầu nhập học thì anh vẫn biết đến tên senpai. Và sở dĩ hai người quen nhau là vì anh có một chân trong hội học sinh – mà đứng đầu là một ông hội trưởng cực rắc rối – trong khi senpai là cựu hội trưởng và thường xuyên quay về trường giúp đỡ cái tên rắc rối kia thoát khỏi mớ lùm xùm do chính hắn tạo nên.
– Em làm gì ở đây vậy?
– Em…đợi bạn. Còn anh?
– Trời. Hỏi gì kỳ vậy. Tất nhiên anh dạy ở đây rồi! Nhìn đồ đẹp vầy mà hông biết sao!?
– Sao mấy lần trước em đâu thấy anh? – Yuichi ngạc nhiên hỏi.
– Anh mới về thôi… Ủa mà em quen ai ở đây? – Hiroki hỏi lại.
Yuichi giải thích:
– Hồi đó em học ở đây mà.
– A. Bạn em tên gì, không chừng anh dạy nó đó!
– Akihito…
Hiroki hơi nhíu mày:
– Akihito gì nhỉ? Lớp nào?
– Lớp 12.
– A! – Hiroki nói như reo – Anh biết rồi. Thằng nhóc vừa nhận học bổng du học phải không?
– Hả? Không phải đâu anh. – Yuichi đáp mà buồn cười không thể tả. Không thể nào tưởng tượng nổi cảnh Kei có thể sống một mình, và thậm chí ở một nơi xa lắc như thế. Và trước giờ chưa hề nghe Kei nói về việc đăng kí học bổng gì cả.
– Đâu…anh nhớ rõ mà…! Akihito…Akihito Kei phải không?
– Eh…
Yuichi hơi bối rối trước cái tên Hiroki đưa ra, nhưng anh lập tức nhún vai:
– Chắc trùng tên quá.
– Chứ bạn em không nói với em à?
– Không…
– Chắc nó muốn cho em bất ngờ chơi!
Bất ngờ khỉ gì. Yuichi làu bàu trong bụng. Không hiểu sao anh cảm thấy khó chịu trước thông tin của Hiroki. Kei đi du học? Không thể nào. Cậu vẫn còn ở đây mà, chốc nữa cậu sẽ lại về với anh… Không. Anh chưa bao giờ nghe cậu đề cập đến vấn đề này. Cậu sẽ không đi đâu cả. Và nếu có đi chăng nữa, cậu hẳn đã phải nói cho anh biết rồi chứ…
Không. Tất cả chỉ là một sự trùng hợp. Người giống người còn có, huống gì một cái tên.
– Anh hai…!
Có tiếng gọi. Và Yuichi chắc là gọi Hiroki, vì anh không có em trai và hiển nhiên Kei cũng chưa điên đến mức này.
Yuichi nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi. Lúc này đã là tan trường và người vừa gọi Hiroki có lẽ là cậu nhóc tóc đen đang đi ra cùng một cô bé xinh xắn và một thằng bạn cũng tóc đen nhưng cao hơn hẳn hai đứa còn lại.
– A. Anh có hẹn rồi, chắc phải đi trước quá! – Hiroki vội vã nói.
Yuichi nheo mắt:
– Hẹn hò với cả học sinh à?
Hiroki nhún vai:
– Được vậy đã mừng. Em trai anh đó.
– Còn cô bé kia? Em dâu anh?
– Không. Nhưng có em rể kia kìa.
Chưa kịp để cho Yuichi mắt chữ O miệng chữ A, Hiroki đã rảo nhanh về phía ba đứa nhóc. Yuichi cũng vội dõi mắt vào đám đông để tìm Kei. Và Kei không phải là đứa thích lặng lẽ giữa đám đông. Từ rất xa, anh đã nghe tiếng cậu gọi lanh lảnh:
– Yuichiii….
Và nhất định là Tsukino-senpai với cả ba đứa nhóc kia đang nhìn anh chăm chăm. Kei chạy ào tới, thở gấp:
– Chào anh…
– Này…có cần gọi lớn vậy không! – Yuichi nói, lấy khăn tay lau nhẹ những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán Kei.
– Akihito-senpai! – Yuichi nghe tiếng đứa con gái (cứ tạm coi là) ‘em dâu’ của Tsukino-senpai kêu lên. Không hiểu là may mắn hay thế nào mà trời sinh Yuichi cái khả năng nghe khá rõ những âm thanh dù rất nhỏ xung quanh (còn gọi là năng khiếu nghe trộm). Hoặc là con bé nói khá to, nổi lần giữa cả đống tiếng ồn ào hỗn độn. Trong khi Kei thì hoàn toàn mất khả năng nhận biết mình đang làm gì và cũng chẳng thèm để tâm đến chuyện người ta nói gì về mình.
Một trong hai thằng con trai hỏi:
– Là ai?
– Một trong những đàn anh xuất sắc nhất trường mình, tất nhiên. Và là một hotboy.
– Có nghĩa là một cái đích mà cậu không bao giờ đạt đến được. – Thằng con trai còn lại nói bằng giọng châm chọc.
Hình như hai thằng nhóc còn cự nhau gì nữa và bây giờ thì Yuichi bắt đầu hiểu từ ‘em rể’ mà Tsukino-senpai dùng có nghĩa là gì.
– Yuichiiii…anh có đang nghe em không vậy?
– Hả…Gì cơ?
– Em mệt quá đi! – Kei nói bằng giọng nhõng nhẽo. Thường thì Yuichi không thấy có vấn đề gì lắm, nhưng hôm nay tụi nó có 4 khán giả bất đắc dĩ mà Kei thì vẫn cứ như đang cầm micro mà diễn.
Yuichi kéo tay Kei:
– Thôi mình về.
Kei ngoan ngoãn nghe theo và đan mấy ngón tay của mình vào những ngón tay của Yuichi. Cậu luôn thích cách nắm tay như vậy.
Trước lúc cả hai có thể bước ra khỏi cổng trường, Yuichi còn ráng nghe thêm được vài câu nhí nhố của ba đứa nhóc kia – thiệt tình anh vẫn không hiểu vì sao mình chỉ nghe được mỗi đám này nói chuyện:
– Eh…Họ nắm tay thật kìa!
– Taiyou!!! Cậu bắt chước ảnh đi chứ!
– Hâm à.
– Oa oa…cậu ác quá!!
– Takumi, nắm tay anh nè. – Là giọng Tsukino-senpai. Vậy là thằng nhóc lên tiếng đầu tiên chính là em trai c