ủa senpai, Yuichi nghĩ. Hình như không giống senpai lắm, mặc dù nó cũng khá xinh xắn dễ thương.
– Không thèm đâu…! Taiyou…!!!
Đến đây thì không nghe được thêm gì nữa. Yuichi chỉ có thể rút ra kết luận rằng từ ‘em rể’ mà Tsukino-senpai dùng quả thật rất ư là đắt.
Còn bây giờ thì phải chú ý đến nhóc con đang đi bên cạnh, không thì bị dỗi chết.
– Yuichiii… Tối nay mình ăn gì?
– Em không còn chuyện khác ngoài ăn với uống à?
– Hông.
– Tùy em thôi.
– Kem!
Biết ngay mà. Yuichi ngán ngẩm hỏi lại :
– Vani hay…
– Đừng bắt em lựa chọn chứ! – Kei kêu lên.
Kei vẫn luôn là người nếu bị đưa vào thế lựa chọn nhất định sẽ chọn cả hai. Và anh lấp đầy cái dạ dày trống rỗng tối đó bằng cả hai hũ kem ăn dở dang của cậu.
Khi bước vào nhà, như thành thông lệ, Kei quăng phịch chiếc ba lô xuống đất (và thật sự thì từ khi tan học, người xách nó là Yuichi) và nằm dài một cách lười nhác trên ghế sofa.
– Đi tắm đi Kei.
– Không! Em mệt lắm.
– Ngày nào cũng vậy hết!
– Bản tính con người khó đổi lắm anh ơi.
Yuichi nhún vai. Không bao giờ anh có thể cãi nổi cậu. Cậu lúc nào cũng biết cách để dễ thương đủ cho người ta mềm lòng.
– Cho em 5 phút đó.
– Không thích không thích không thích… – Kei cố nói giọng mè nheo.
– Kei, đủ rồi.
– Vậy em đi. – Cậu nói, nghe vô cùng hí hửng. Nhưng Yuichi không kịp bất ngờ trước sự ngoan ngoãn bất thường này, khi nghe Kei nói tiếp:
– Nhưng là anh tắm cho em.
Và 15 phút sau đó, anh đã lôi được cậu vào phòng tắm và nhấn cậu xuống mờ bọt xà phòng trắng xóa trong bồn.
– Yuichiiiii….nước lạnh lắm! – Kei rùng mình.
– Em có phải con nít đâu mà đòi nước nóng.
– Không có nước nóng em không tắm đâu.
Yuichi làm như không nghe thấy, vẫn lấy bông tắm xoa nhẹ lên vai cậu.
– Yuichi, anh vào luôn đi.
– Đừng ngớ ngẩn.
– Lo gì, em đủ tuổi rồi!
Yuichi lừ mắt nhìn gương mặt ngây thơ của Kei:
– Không phải chuyện đó.
– Nhưng…
– Tự tắm đi.
Yuichi đột ngột đứng lên.
– Anh để bộ pyjama bên ngoài đó. Tắm nhanh coi chừng cảm.
– Eh……Yuichiiiii……
Kei gọi với theo, nhưng Yuichi vẫn kiên quyết bước đi. Lúc anh đóng cửa phòng tắm lại, anh nghe mặt mình nóng ran. Cậu thật sự không hiểu cậu đang làm cái quái gì đâu. Mời gọi anh như thế trong khi anh đang cố giữ lời hứa với bản thân rằng sẽ không đụng đến một sợi tóc của cậu khi cậu chưa đủ sẵn sàng. Anh biết cậu của lúc này sẽ khóc thét lên khi anh chỉ vừa mới đi đến nửa đường. Vậy nên bây giờ dù có muốn bao nhiêu, anh vẫn phải tự bắt bản thân kiềm chế. Trong khi cậu vẫn vô tư không hiểu gì hết, cứ tưởng mọi chuyện chỉ đơn giản và nhẹ nhàng tựa như việc ăn bánh ga tô hằng sáng. Và điều đó thật sự là một rắc rối to đùng với anh.
– Lại đây anh lau tóc cho. – Anh nói khi thấy cậu bước vào phòng ngủ.
– Không thèm.
Cậu trả lời bằng giọng giận dỗi và ngồi xuống giường, không nhìn anh.
– Thôi mà.
Anh hôn mẹ lên má cậu. Làn da trắng nõn của cậu có mùi sữa tắm ngọt lịm.
– Sao lúc nào anh cũng không chịu vậy?
– Thôi đi, Kei. Đừng nói chuyện đó nữa.
– Em đã nói em chịu được mà…
Yuichi lại ngắt lời Kei bằng một nụ hôn khác, dài hơn và nồng nhiệt trên môi. Rồi anh đứng dậy, cầm lấy cái khăn tắm trên tay cậu:
– Anh đi tắm đây. Còn bánh trong tủ lạnh đó.
– Á á ! Bánh! Bánh! – Kei reo lên và chạy mất hút ra ngoài.
Yuichi bắt đầu có cái suy nghĩ rằng ‘chuyện đó’ với cậu chắc cũng chẳng hề gì, nếu khi cậu chuẩn bị khóc thét lên, anh nhét một tảng bánh vào miệng cậu. Nhưng mà trời ơi, đã bảo là không nhắc nữa mà!Và một chút nữa thôi, ngày sẽ qua. Một ngày khác sẽ đến rất nhanh. Những ngày bên cậu mà anh gọi là hạnh phúc cứ dần trôi như gió thoảng, nhẹ nhàng và bình yên như những ngày thu về trong con nắng hạ. Để khi đông đến, mang chút hơi lạnh gieo vào lòng người những gợn sóng lăn tăn.
Một ngày đầu tháng 12, anh nhận được cuộc gọi từ mẹ của Kei.
– Yuichi? Có Kei đó không cháu? – Giọng cô ấy vẫn rất ấm.
– Dạ không. Kei lên trường rồi ạ. – Yuichi hơi ngạc nhiên. Lẽ ra cô ấy phải gọi di động trước chứ. Và thắc mắc của anh ngay lập tức được giải đáp:
– Cô có gọi nó nhưng không thấy bắt máy.
– Chắc Kei đang ở trong lớp…
– Để cô thử gọi lại sau. À này Yuichi, mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Anh nghĩ rằng cô ấy muốn nói đến chuyện của anh và Kei. Trực giác người mẹ của cô ấy lúc nào cũng rất sắc sảo, anh đoán cô đã biết tình cảm của anh từ khi cô ‘gửi gắm’ Kei cho anh.
– Dạ vâng.
– Vậy thì tốt rồi. Cô thật sự hi vọng chuyện của hai đứa vẫn sẽ ổn thỏa.
– ‘Vẫn’ là sao cơ ạ? – Yuichi hỏi lại.
– Kei chưa nói với cháu sao? – Có vẻ như mẹ của Kei mới là người ngạc nhiên – Tuần sau nó đi rồi…!
[…">
Những mảnh vá của kí ức bỗng vụt nhanh qua tâm trí anh như từng đoạn phim ngắn…
– Anh biết rồi. Thằng nhóc vừa nhận học bổng du học phải không?
…
– Đâu…anh nhớ rõ mà…! Akihito…Akihito Kei phải không?
…
…
– Chắc nó muốn cho em bất ngờ chơi!
Đã khá lâu rồi kể từ lúc Tsukino-senpai nói với anh những điều này. Và Kei tuyệt nhiên không hề nhắc đến chuyện du học nào cả. Và bây giờ người báo cho anh biết