Anh đã không nghi ngờ gì khi Kei nói không nộp đơn vào bất cứ trường đại học nào vì muốn có một gap year ăn chơi cho thỏa. Anh đã không nghi ngờ gì khi gần đây sáng nào Kei cũng lên trường lấy cớ làm nốt vài hồ sơ tốt nghiệp. Anh cũng không hề hỏi Kei điều gì khi cậu vác những xấp giấy dày đặc chữ về nhà nghiên cứu mỗi ngày.
Không, anh chưa bao giờ nghĩ cậu có thể sẽ đi đến một nơi xa lạ nào đó. Khi mà cậu chẳng bao giờ nói với anh.
Hôm nay Kei về nhà vào đầu giờ chiều như thường lệ. Anh nhìn cậu nằm ườn trên ghế sofa, như một con mèo con của thường ngày. Anh không tin đôi mắt trong veo ấy đang giấu anh điều gì. Cậu không có một lí do nào để không nói cho anh nghe nếu cậu đã quyết định đi thật. Và anh sẽ không hỏi đâu, anh sẽ chờ cậu tự mình phải nói ra. Còn nếu không, có nghĩa là cậu vẫn sẽ ở đây và không đi đâu cả.
Nhưng mà chẳng lẽ cậu lại không tin tưởng anh đến mức đó sao? Mẹ của cậu nhất định không thể nói dối… Và tại sao cậu lại vẫn cứ cư xử như bình thường… Thật sự chỉ còn đến tuần sau nữa thôi sao? Chỉ tuần sau, và anh sẽ không thể thức dậy thấy cậu bên cạnh và hôn cậu mỗi tối trước khi đi ngủ? Và anh sẽ không được báo trước cho điều đó, anh sẽ phải tự thức dậy và nhận ra sự trống trải trong căn nhà lạnh lẽo này sao…?
Anh đang suy nghĩ tất cả những thứ đó khi hôn cậu trước giấc ngủ đêm nay. Anh biết những lúc như thế này sẽ không còn kéo dài lâu nữa…
Sáng hôm sau anh thức dậy để thấy mình tự thở phào nhẹ nhõm khi nhìn sang bên phải, cậu vẫn đang rúc mình trong chăn. Những ngày sau đó anh luôn im lặng để mỗi sáng có thể thấy lòng vững tin thêm nữa. Anh không muốn hỏi cậu gì cả. Cậu đã không nói cho anh biết, nên anh có quyền hi vọng rằng tất cả sẽ không là gì và cậu vẫn sẽ ở bên anh.
Anh đã nuôi trong mình hi vọng đó, cùng những nơm nớp lo sợ cho một ngày không xa. Mẹ Kei chỉ đơn giản nói là ‘tuần sau’ và anh thật sự không dám hỏi cô ấy chính xác là ngày nào. Không, anh ghét phải đếm ngược thời gian như thế. Chẳng thà cho anh một sớm mai, tỉnh giấc và lạnh lùng nhận ra căn phòng trống rỗng. Anh sẽ ngỡ ngàng, sẽ thất vọng, nhưng rồi tất cả sẽ qua nhanh thôi khi mà cậu đang ở một nơi rất xa. Thà vậy, còn hơn để anh cứ lo sợ thế này.
Nhưng rồi khi anh mở cửa tủ quần áo, thấy mất đi vài thứ. Và chiếc vali nhỏ đã được cậu cố tình giấu ở một góc, vô tình anh nhìn thấy. Và một vài giấy tờ khác cậu nhét vội trong chiếc áo khoác. Không phải một thằng ngốc, anh bắt đầu nhận ra thời gian chỉ còn đếm bằng giờ kể từ lúc này.
Cậu đang tắm. Anh mệt mỏi ngồi xuống giường, hút một điếu thuốc để giấu đi sự căng thẳng của mình. Hút thuốc không phải là thói quen của anh, Kei ghét mùi thuốc. Nhưng anh cần tìm đến làn khói ấy để quên đi phiền não trong lòng.
– Anh, đừng hút trong phòng chứ!
Kei vừa bước ra khỏi phòng tắm vừa kêu lên, cậu đang quấn một chiếc khăn lông trắng quanh người. Anh nghe hương xà phòng thoang thoảng trên làn da cậu.
Và lần đầu tiên, anh thấy cậu trưởng thành hơn anh nghĩ. Hình như cậu đã cao hơn, và ánh mắt cũng cứng rắn hơn với hồi còn lấp lánh chạy theo mấy cái bánh ga tô. Anh tự hỏi tại sao không phải hôm qua mà đến hôm nay anh mới nhận ra điều này.
Và Kei đã không còn nhõng nhẽo gọi anh bằng cái tên ‘Yuichi’ kéo dài một cách ngọt lịm nữa. Cậu chỉ gọi anh là ‘anh’, như kiểu những người trưởng thành hay gọi nhau, có một chút nghiêm túc.
Anh dí điếu thuốc vừa mới châm lửa xuống cái gạt tàn. Cậu đưa tay ôm lấy cổ anh từ phía sau:
– Hôm nay anh lạ nhỉ!
– Có gì đâu.
Còn hai tiếng nữa là qua ngày mới, anh khẽ liếc đồng hồ và bắt đầu cảm thấy chút sợ hãi. Hai tiếng nữa, và cậu có thể sẽ không bao giờ ôm anh như thế này được nữa.
– Em muốn hôn anh.
Không cần quá một giây để suy nghĩ hay trả lời, anh ôm ghì lấy cơ thể nhỏ bé của cậu, hôn cậu với sự mãnh liệt và say đắm hơn bao giờ hết. Anh không cần biết đến sự kiềm chế ngớ ngẩn của mình ngày hôm qua. Anh chỉ biết rằng nếu bây giờ anh không giữ lấy cậu, anh sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.
Anh nói anh sẽ chỉ tiếp tục nếu cậu sẵn sàng. Và bây giờ, khi cậu nhìn lại anh với ánh mắt đó, anh biết cậu không chỉ sẵn sàng mà còn đọc thấy cả những điều đang hỗn độn trong tâm trí anh.
Đó là lần đầu tiên của cả anh và cậu. Một chút lo lắng, một chút vội vã, một chút mạnh mẽ và những gì mỏng manh như vỡ tan ra. Cả anh lẫn cậu đều biết rất rõ chuyện gì sẽ đến vào ngày mai và đều cố giữ cho khoảnh khắc này đừng tan biến đi. Anh cảm nhận mình đang ở rất sâu trong cậu và càng siết chặt hơn nữa để mọi thứ đừng vụt khỏi tầm tay. Những cảm xúc dâng trào và trong ánh mắt họ nhìn nhau, không ai nói gì nhưng có những âm thanh yên lặng.
– Kei… – Anh nói, thở gấp – Dù thế nào…anh vẫn yêu em… Kei…
Anh gọi tên cậu nhiều lần và cậu đáp trả anh bằng những giọt nước mắt. Một đêm dài lặng lẽ trôi qua…
Khi Yuichi thức dậy, dù đã biết từ trước nhưng anh vẫn không thoát khỏi cảm giác hụt hẫng khi quờ tay qua khoảng trống bên cạnh. Cậu đã đi rồi và anh không thể nào tin được sự thật đó. Chỉ khi mở toang cửa tủ quần áo, chiếc vali b