ay đổi phong cách một chút thành nhà quê chính hiệu chứ ko phải tiểu thư nhà giàu gì cả. Cô lại nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của Như Quỳnh “rồi Như Quỳnh sẽ là của em” mĩm cười cô đi về trong lòng thấy vui vì tối nay đc gặp Như Quỳnh.
Như Quỳnh vẫn như thường lệ sau giờ học cô đều đến đây làm. Đang loay hoay rửa ly thì có người đi va vào người cô một cái đau điếng, cô ko nhìn nhưng cũng biết người đó là ai vì ngoài Bích Vân ra ko ai mà kiếm chuyện với cô kiểu như vậy? Cô luôn là người nhịn nhục cũng vì vậy càng ngày cô ta càng lấn át cô nhiều. Bởi cô biết chống đối với Bích Vân cô sẽ bị mất việc bởi Bích Vân là bạn thân của quản lý nên ở đây ko ai dám chóng đối cô ta. Cô rất sợ khi mất việc thì cô ko thể có cuộc sống tốt hơn bởi ở đây lương cao với lại môi trường làm việc lại tốt nên cô ko muốn mất đi công việc tốt như vậy. Cô tiếp tục công việc của mình xem như ko có chuyện gì nhưng mà Bích Vân quá đáng lấy ly nước tạt thẳng vào mặt cô. Đến nước này cô ko thể nhịn đc nữa đc.
– Cô đừng có quá đáng sức chịu đựng của con người cũng có hạng thôi.
– Rồi mày sẽ làm gì đc tao. Tao thích như vậy đó đc ko? Có giỏi thì đi nói với quản lý đi.
Như Quỳnh định nói lại nhưng cô im lặng khi người quản lý đang đi xuống.
– Giới thiệu với mọi người đây là Nhã Thanh nhân viên mới, có gì mọi người nên giúp đỡ nhau nhiều hơn, Nhã Thanh em chưa quen với công việc tạm thời em rửa ly và phụ những việc lặt vặt, em biết rồi chứ?
Nhã Thanh nói mà mắt ko rời Như Quỳnh ánh mắt đó làm như quỳnh có chút ngại ngùng rồi quay đi nơi khác cô cũng ko ngờ gặp Nhã Thanh ở đây chỉ có điều nhìn Nhã Thanh cô thấy ko giống với một người giúp việc. “Khi không mình nghĩ đến Nhã Thanh làm gì? Cô ta có là ai thì có liên quan gì đến mình đâu”. Nghĩ vậy Như Quỳnh quay lại làm tiếp công việc của mình. Cuộc cãi vã cũng ko còn nữa.
– Chào chị. Em tên Nhã Thanh, rất vui đc làm chung với chị.
Như Quỳnh quay lại cô bắt gặp nụ cười tươi trên môi Nhã Thanh rồi cũng mĩm cười bắt tay Nhã Thanh. Nhã Thanh ko ngờ bàn tay của Như Quỳnh lại mềm mại đến vậy cô nắm hoài mà quên rằng luôn mọi người đang nhìn mình.
– Cô có thể buông tay tôi ra đc rồi chứ?
Nhã Thanh bối rối rút tay về nói chóng chế:
– Tại thấy tay chị mềm mại quá nên em đang cảm nhận xem chị đang xài loại dưởng da nào thôi. Nhưng rất tiếc ko thể biết đc.
– Cô muốn biết phải ko?
Nhã Thanh ngây ngô gật đầu, Như Quỳnh cầm chai nước rửa ly lên nói:
– Tôi xài loại này nè, cô cũng thử thì biết nó mềm mại đến cỡ nào.
Như Quỳnh nói rồi bỏ đi. Nhã Thanh nhìn theo cô ko ngờ Như Quỳnh ko hiền như cô nghĩ nhưng như vậy lại càng thích thú hơn.
– Nhã Thanh, em giúp chị lau hết phần ly này rồi úp lên kệ. Nhớ cẩn thận đừng để bể đó.
– Dạ, em biết rồi.
Nói thì nói vậy nhưng Nhã Thanh lớ ngớ ko biết phải làm như thế nào. Thấy chị bên cạnh làm thế nào Nhã Thanh cũng nhìn rồi bắt chước làm như vậy nhưng ánh mắt thì ko bao người rời mắt khỏi Như Quỳnh.
Xoảng……… Xoảng………
– Mọi người kinh ngạc quay lại nhìn Nhã Thanh, sau đó là tiếng la thất thanh của chị quản lý.
– Trời ơi! Cô làm gì thế hả? Mau dọn dẹp rồi theo tôi vào văn phòng.
Nhã Thanh định cãi lại khi mà có người dám lớn tiếng với cô như vậy nhưng cô chợt nhớ mình đang trong hoàn cảnh thế nào nên cô ko nói gì mà ngồi xuống nhặt những mãnh vỡ, do bất cẩn đã bị cứa.
– Ui da…
Nghe tiếng la của Nhã Thanh nên Như Quỳnh chạy lại lúc này máu ra rất nhiều. Cô ko biết làm gì nên đưa lên miệng mình, cử chỉ của cô làm Nhã Thanh đang hạnh phúc vô cùng rồi hạnh phúc chóng qua khi Như Quỳnh lấy tay ra và băng lại cho cô.
– Lần sau cô nhớ cẩn thận. Mà cũng ko biết có lần sau ko nữa chút nữa coi chừng cô đền hết số ly bể này còn bị đuổi việc nữa.
Nhã thanh đâu có sợ bị đuổi việc, cô vẫn bình thản rồi gom lại số mảnh vỡ lần này thì cẩn thận hơn và Như Quỳnh cũng giúp cô thu dọn thật nhanh.
– Cô lên văn phòng đi. Để đây tôi làm cho.
– Cảm ơn chị! Em đi đây nhưng em muốn nói cho chị biết em sẽ ko bị đuổi việc.
Nhã Thanh bước đi thật nhanh, Như Quỳnh nhìn theo lắc đầu “nhìn cô ta như tiểu thư thì đúng hơn là một người giúp việc như thế này”. Ko biết Nhã Thanh lên đó nói gì mà thấy Nhã Thanh đi xuống với khuôn mặt bình thản như ko có chuyện gì xảy ra. Cô còn nháy mắt nhìn Như Quỳnh cười như muốn nói cô ko bị đuổi việc. Như Quỳnh ko quan tâm cô quay đi chổ khác. Khuôn mặt Nhã Thanh có chút hụt hẫng bởi cô biết Như Quỳnh ko quan tâm đến mình, cô bước lại làm tiếp công việc của mình một cách tẻ nhạt.
– Như Quỳnh tối nay tớ đến nhà cậu ngủ nhờ một bữa nha, đc ko?
– Có chuyện gì mà đòi hôm nay đến nhà tớ vậy?
– Tại nhớ cậu muốn ngủ với cậu đó mà.
– Ánh Nguyệt, cậu làm tớ nỗi gai hết rồi nè. Nếu vậy thì tối nay ngủ ở nhà đi.
– Nói chơi thôi mà làm gì mà ghê vậy? Cho cậu biết tớ ko phải là tuýp người thích người cùng phái đâu nha.
Như Quỳnh nhoẻn miệng cười. Cô và Ánh Nguyệt là bạn thân của nhau đc 2 năm, cả hai có hoàn cảnh giống nhau nên thường chia sẻ cho nhau. Cũng nhờ Ánh Nguyệt giới thiệu nên cô mới có cơ hội đc làm một nơi như thế này.
– Đc rồi tối nay đợi tớ trc cổng rồi đi luôn.
Như Quỳnh đâu biết cuộc nói chuyện của hai người làm Nhã Thanh rất buồn cô thấy ghen với cô gái đó. Sao lại ngủ chung với người cô