chỉnh sửa cho Huyền Mi thêm hoàn hảo, vì thế cô ấy đã trở về?
Tôi nhìn Thiên Thanh chăm chú rồi quyết định:
“Đi về nhà chị đi rồi tính sau”.
Trước căn hộ của tôi, một người đàn ông trung niên, dáng vẻ lịch lãm đang đứng tần ngần. Nhìn thấy tôi và Thiên Thanh, ông nói:
“Xin lỗi, tôi tìm cô Nhã, chủ căn hộ này. Tôi vừa ở nước ngoài về, muốn ghé chào cô”.
“Ồ, chào ông. Tôi có nghe người môi giới nhà nói. Mời ông vào uống nước”.
Cửa vừa mở, người đàn ông bước vào trước cả tôi và Thiên Thanh. Và rồi, trước mắt hai chúng tôi, ông ta đưa ngón tay chỉ lên bức tường có khung cửa sổ hình bán nguyệt, miệng thều thào như hụt hơi:
“Cô… ai cho cô… mở nó ra? Sao… cô… dám… mở nó ra?”
Ông quỵ xuống, ngất xỉu.Những ngày sau đó, một cuộc đối đầu mạnh mẽ đã xảy ra giữa tôi và người chủ cũ. Tỉnh dậy trên chiếc ghế salon, ông ta đùng đùng nổi giận:
“Tôi đã dặn là không được xé lớp giấy dán cũ, chỉ dán đè lên. Sao cô lại trái lời tôi?”
Tôi ngạc nhiên và cảm thấy bực dọc. Ông ta là chủ nhà chứ có phải bề trên của tôi đâu mà nói giọng trịch thượng như thế chứ. Vì vậy, tôi trả lời:
“Xin lỗi ông. Tôi đã trả tiền đầy đủ để mua căn hộ này. Tôi đã là chủ và tôi muốn làm gì thì làm, ông không có quyền ngăn cấm”.
“Tôi không bán cho cô căn hộ này nữa. Tôi trả lại tiền và lấy lại căn hộ”.
“Ông nói như đùa vậy? Căn hộ này giờ là của tôi. Giấy tờ đứng tên tôi và tôi không có ý định bán lại cho ông”.
“Cô cứ chờ đó. Tôi sẽ lấy lại căn hộ này”.
Nói xong, ông ta giận dữ bước ra. Thiên Thanh và tôi đứng nhìn nhau một lúc rồi tôi tiến đến giá vẽ, lôi tấm vải ra, để lộ gương mặt Huyền Mi với ánh mắt như có lửa.
“Chị mới vẽ sáng nay đó. Em lý giải thế nào đây?”
Thiên Thanh đứng bật dậy, há hốc miệng, sững sờ nhìn. Rồi giống như lần trước, cô lùi dần, lùi dần đến khi lưng đụng một bức tường khác:
“Chị Nhã. Vậy là sao? Em không hiểu?”
Tôi hét lên:
“Chị cũng không hiểu. Chị định vẽ chị nhưng vẽ xong rồi thì thấy thế này đây”.
Thiên Thanh hoảng sợ:
“Chị bị cô ta ám rồi. Khi nhìn thấy bức tranh trên tường, em đã nổi da gà. Trông cô ấy như một người thật nhưng lại có khí sắc của người không có thật, như ma ấy. Nếu không, sao chị bị ám ảnh mà vẽ giống hệt cô ấy chứ? Rồi em cũng nằm mơ thấy cô ấy nữa. Em không thể quên được nụ hôn của cô ấy. Nó cứ thôi thúc em đi tìm chị, đi theo chị về căn hộ này, mặc dù em rất sợ…”.
Không trả lời Thiên Thanh, tôi đứng im nhìn bức tranh mình vừa vẽ lúc sáng. Thật kỳ lạ. Trong đôi mắt có ánh lửa ấy, hình như có cả một giọt nước mắt vừa ứa ra nữa. Tôi khẽ chớp mắt rồi loạng choạng đi về phía salon, ngồi xuống. Thiên Thanh vội chạy tới, nắm tay tôi:
“Chị sao vậy? Chị mệt à?”
“Không. Chị chỉ muốn nghỉ một chút”.
Tiễn Thiên Thanh ra về, trở vào phòng, tôi tiến đến mở cánh cửa sổ hình bán nguyệt. Nắng từ phía công viên xa xa có màu như mật ong và gió mơn man gương mặt tôi thơm mùi cỏ dại. Tôi đứng nhìn lên bầu trời xanh biếc và tự nhủ: sao lại để mình bị cuốn vào những vụ việc phi lý như thế này? Phải thoát ra chứ Nhã. Mày vốn là một người mạnh mẽ kia mà.
Lùi xa khỏi cửa sổ, tôi đứng đối diện bức tranh trên tường và nói to:
“Cô là ai thế? Dù cô có là ma, tôi cũng không sợ đâu. Tôi thích vẻ đẹp của cô và người nào đó vẽ cô quá sống động khiến tôi kính phục. Tôi giữ cô lại. Không, đúng ra phải nói là tôi giữ bức tranh lại chỉ vì yêu cái đẹp. Có thế thôi”.
Nói xong, tôi nhíu mày, bật cười. Mình giống như con rồ, đi nói chuyện với bức tranh trên tường. Khỉ thế? Để xua đuổi mọi cảm giác vớ vẩn còn tồn tại trong người, tôi bật nhạc lên và hát ầm ĩ. Có thể vì thế mà tôi không nghe tiếng chuông cửa kính coong. Cho đến khi có tiếng đập tay thình thình vào cửa và tiếng gọi ơi ới: “Cô Nhã, cô Nhã”, tôi mới giật mình tắt nhạc và chạy ra.
Người môi giới nhà nở nụ cười tươi tỉnh khi nhìn thấy tôi:
“Ông chủ nhà ấy mà… ông ấy nhờ mời cô đến gặp. Ông ấy có vẻ khẩn thiết lắm”.
Tôi nhún vai, suy nghĩ: có gì khẩn thiết nữa nhỉ? Nhưng ông ta muốn gặp thì mình sẽ gặp. Muốn lấy lại căn nhà thì đừng hòng, vì mình có đủ giấy tờ hợp lệ rồi. Cứ xem ông ta muốn nói gì đã. Nhân tiện, mình sẽ hỏi kỹ về bức tranh trên tường và lý do tại sao ông ta lại bịt kín nó đi.
Trời mưa dầm khi tôi rời nhà ông Nguyên, trở lại nhà mình. Trái với tâm trạng cứng cỏi, sẵn sàng xù lông như một con nhím khi ra đi, tôi trở về nhà với một cảm giác nặng trĩu. Trên giường bệnh, ông Nguyên tiếp tôi với một thái độ khác hẳn hôm ông đến nhà tôi. Thoắt trông thấy ông, tôi giật mình. Chỉ mới vài hôm mà ông già và hốc hác hẳn đi. Quầng đen dưới mắt lan rộng chứng tỏ ông mất ngủ hoàn toàn. Ông mời tôi ngồi, xin lỗi vì phải nằm trên giường để tiếp tôi. Ông bảo:
“Hôm trước, tôi cư xử không đúng với cô. Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi phải nói rõ lý do cho cô hiểu trước đã…”
Tôi im lặng quan sát ông. Trong khi nói, đôi lông mày ông nhíu lại, hằn rõ những nếp nhăn khắc khổ. Đôi mắt ông nhìn xuống như muốn che giấu một điều gì đó và đôi môi run run như thể phải cố gắng lắm mới nói nên lời.
“Đó là một câu chuyện dài. Một nỗi đau, cô Nhã ạ”.
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của ông đều đều, mệt mỏi:
“Tên nó là Huy