Polaroid
[sát hay] [Truyện hay] [ảnh][Góp ý]
Home
Ứng Dụng Game
Ảnh QTV🌙
Bây giờ là:23:20 ~ 2024-11-22
cập nhật: 09:57 01/01/2020
Search | Time:23:20 - 22/11/24|Báo Lỗi | Tập Tin UpLoad (0)| Lượt Xem:

Nụ hôn buốt giá

n Châu. Nó là con gái út của tôi.
Tôi có ba đứa con gái thì Huyền Châu là đứa xinh đẹp, thông minh nhất. Nhưng nó cũng là đứa bướng bỉnh, cá tính nhất. Trong khi hai đứa chị răm rắp nghe lời bố mẹ, nó lại chỉ làm theo ý nó mà thôi. Chẳng hạn, tôi muốn cả ba đứa con gái theo nghề của cha, tức là làm bác sĩ thì hai đứa chị đồng ý ngay. Còn nó, nó phản đối. Nó bảo: cái nghề gần gũi với bệnh tật, thuốc men ấy, nó không thích, bố mẹ và hai chị làm là đủ cống hiến, giúp đời rồi. Nó chỉ thích vẽ, thích âm nhạc, thích thơ ca. Nó còn bảo cám ơn bố mẹ đã sinh ra con, nhưng cuộc đời con thì con muốn tự quyết định, miễn là những quyết định của con không làm cho bố mẹ mất mặt là được rồi. Với đứa con gái bướng bỉnh như nó, chúng tôi phải chiều theo thôi chứ biết làm sao?
Nó học vẽ và vẽ rất đẹp. Căn phòng riêng ở nhà không đủ để nó làm xưởng vẽ và trưng bày tranh. Nó lại còn có nhu cầu tiếp đãi bạn bè trong giới nữa, vì thế, nó xin tôi cho phép nó dọn ra ở trong căn hộ rộng nhất tòa nhà mà tôi vừa xây xong. Chính là căn hộ cô ở bây giờ đấy.
Vâng, đúng. Nó đã làm xưởng vẽ và sống ở đấy, không về nhà nữa. Thỉnh thoảng, khi tôi và mẹ nó kêu gào quá thì nó mới đảo qua nhà nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại ra đi.
Tôi không biết cuộc sống của những họa sỹ khác như thế nào, nhưng cuộc sống của con tôi là một cuộc sống đầy mộng mị. Có hôm tôi đến nhà nó, bắt gặp cả đám họa sỹ trẻ đang ngồi như nhập đồng trước một bức họa. Hôm khác, chúng lại cãi nhau như mổ bò. Căn phòng thì tràn ngập mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi hơi người, mùi sơn dầu và hàng chục thứ mùi khiến tôi không chịu nổi. Tôi lo cho sức khỏe của nó thì nó cười: “Con chẳng sao cả, bố yên tâm”. Mà quả thật, nó chẳng sao hết, ngoài những cách sinh hoạt hơi khác thường thì nó vẫn sởn sơ, vui vẻ, dù đôi khi hơi có vẻ như người mộng du.
Thường thì nó vẽ tranh phong cảnh, tranh tĩnh vật, có lúc nó còn vẽ tranh trừu tượng. Tôi chưa bao giờ thấy nó vẽ người cả. Thế rồi bỗng dưng nó thay đổi hẳn. Nó xoay qua vẽ người. Đó là lúc nó gặp Vĩnh Hưng, một họa sỹ theo phong cách tả thực.
Trước đó, tôi cứ ngỡ nó thích Khải, một họa sỹ cũng vẽ tranh trừu tượng như nó. Tôi từng thấy Huyền Châu đi sóng đôi bên Khải rất vui vẻ, đôi khi chúng còn có những cử chỉ thân mật với nhau. Khải là một thanh niên tử tế, tác phong lịch sự và khá xứng đôi với Huyền Châu. Tôi cứ nghĩ chúng yêu nhau, nhưng không phải.
Khi Hưng xuất hiện, Huyền Châu thay đổi ngay cách cư xử với Khải. Không những thế, nó còn chấm dứt những cảnh đàn đúm, tụ tập trong căn nhà của mình một cách nhanh chóng. Giờ đây, chỉ còn Vĩnh Hưng trong mắt nó.
Sự thay đổi của Huyền Châu, một phần nào đó khiến vợ chồng tôi rất mừng. Căn nhà của nó không còn những mùi khó chịu nữa, khi chúng tôi tạt qua, nó đã trở về đúng hiện trạng của một căn phòng có chủ nhân là nữ. Dù vẫn nồng mùi sơn dầu từ những bức tranh nhưng căn nhà đã gọn ghẽ, sạch sẽ hơn nhiều.
Huyền Châu bỏ không vẽ theo phong cách từ xưa đến nay của mình nữa. Nó chuyển qua vẽ người, vẽ tả thực như Vĩnh Hưng. Có lẽ đây mới là tài năng thực sự của nó. Bất cứ thứ gì nó vẽ ra đều có sức sống mãnh liệt, từ một chiếc lá, một cành hoa, tất thảy đều như chuyển động, như run lên dưới mỗi nét cọ. Bức tranh trên tường là do chính nó tự vẽ mình đấy. Nhưng đó là chuyện về sau. Bây giờ, hãy cứ theo mạch chuyện đã. Do nó vẽ đẹp như thế, tranh nó bán rất chạy. Tên tuổi nó rực rỡ sáng và nó hãnh diện vô cùng.
Thế nhưng, bên cạnh sự thay đổi có chiều hướng tốt đó, còn có cả những thay đổi xấu. Trước kia, dù đàn đúm, tụ tập nhưng không ai trong giới họa sỹ, kể cả Khải, được ở lại ngủ đêm trong nhà Huyền Châu. Giờ đây, không những Vĩnh Hưng được ở lại trong nhà mà còn ở lại thường xuyên. Bởi vì trong mắt Huyền Châu, Vĩnh Hưng là người đã giúp nó tìm ra tài năng thực sự của mình. Nó yêu, kính phục và mê mệt anh ta.
Tôi và mẹ nó buồn lắm, giận nữa. Đằng nào chúng tôi cũng là người có vai vế trong xã hội, mỗi chút cử động là người ta nhìn ra ngó vào rồi. Vậy mà giờ đây, nó đem Vĩnh Hưng về nhà, sống như vợ chồng, không cưới hỏi gì cả, hỏi sao chúng tôi không điên lên?
Đối với sự trách phiền của chúng tôi, Huyền Châu vẫn thản nhiên. Không hiểu nó ăn phải bùa mê thuốc lú gì của Vĩnh Hưng mà dám trả lời chúng tôi tay đôi. Nó bảo chúng tôi cổ hủ. Thời buổi thế kỷ hai mốt mà còn câu nệ chuyện cưới hỏi. Nó còn bảo nếu chúng tôi không hài lòng cách sống của nó thì cứ đăng báo từ nó đi. Vợ tôi uất quá, ngã bệnh. Hai chị nó xót mẹ, tới mắng nó và Vĩnh Hưng một chặp, thế là nó tự đăng báo, tuyên bố không còn là con gái dòng họ Nguyễn nữa…”.
Nói đến đây, ông Nguyên thở dốc, gương mặt xanh nhợt. Tôi vội lấy ly nước ở chiếc bàn kê đầu giường đưa cho ông:
“Thôi ông nghỉ đi. Hôm nào ông khỏe, tôi sẽ đến xin nghe chuyện tiếp”.
“Xin cô cứ nán lại. Tôi phải kể cho xong chuyện này, phải giải quyết bức tranh trên tường cho xong thì mới yên lòng”.
Trên gương mặt ông Nguyên, một nỗi thống khổ hiện lên khiến tôi se lòng.
Qua lời kể của ông Nguyên, tôi hình dung ra một Huyền Châu xinh đẹp, mạnh mẽ và bướng bỉnh. Sau khi đăng báo từ bỏ gia đình, Huyền Châu nói với bố mẹ sẽ trả tiền nhà hàng tháng cho đến lúc cô tìm được một nơi ở mới. Uất ức, tuyệt vọng vì hành vi của cô con gái út, bà Nguyên bệnh nặng
<<1 ... 456
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết!
[like__4LIKE - dislike__4DISLIKE]
vote
/ - Phiếu
Link:
BBCode:
Tag:
BÌNH LUẬN - COMMENT
Không Văng Tục, Quảng Cáo, Spam Nếu Bạn Là Người Có Văn Hóa!

6 Cùng Chuyên Mục

6 Bài Viết Ngẫu Nhiên

Lên đầu trang
Ai.☆¨(`•.¸♥.•.♥¸.•´)¨Không☆Vui★Khi(•.•)Lần*Đầu (_._) Gặp♥ Gỡ∩..Ai(¯`v´¯)Không ☆BuồnNếu缁Lỡ鐆 Xa ░Nhau ░▒▓