/>
– “Đúng là tiểu thư có khác, gia thế đã đẹp, người cũng đẹp, đẹp đến mức ngây ngất luôn!”
– “Trường ta vinh hạnh.”
– “Sao lại nói vậy?”
– “Mới gần đây thôi, thì có hai người “nam thanh nữ tú” chuyển đến, rồi mới đây thì là một “hotboy”, này nữa thì chẳng phải là một “tiểu thư, hotgirl” sao!?”
– “Đúng nhỉ. “Tứ đại” luôn rồi còn gì?
– “Hết Tam đại là học chung một lớp, chẳng biết cô ấy có học chung họ hông ha. Nhìn cũng trạc tuổi Tam đại hết.”
Những lời nói đùa cuối cùng lại lọt vào tai Điệp My. Cái gì mà “Tứ đại”, chẳng biết hai đứa kia là đứa nào, nhưng mà chung một nhóm với thằng khốn nạn Minh Long là thà là chết liền, đầu thai kiếp khác còn hơn!
Điển Chi ra hiệu đi theo mẹ, cô đành phải nối gót, mặc những cái lời bàn tán ở phía sau lưng mình. Hai người nhanh chóng đến phòng Hiệu trưởng, gõ nhẹ cửa và nhận được từ “Mời vào!” thì hai người bước vào.
Một người phụ nữ cỡ ngoài 30 ngồi trên chiếc ghế đệm màu hồng sậm. Mái tóc uốn xoăn vén một bên, gương mặt lại cực kì “hình sự”. Điển Chi nhìn thôi cũng hơi sợ sợ, cười cười rồi nói:
– “Aha.. Tôi là Trương Điển Chi đây. Còn đây là con gái tôi, Vương Điệp My, chào cô đi con!”
Nở nụ cười dịu hiền, biểu lộ nét dịu dàng của mình rồi Điệp My khẽ cúi đầu nói:
– “Em chào cô ạ.”
Nhìn sơ qua Điệp My, Hiệu trưởng khẽ đánh giá thầm “Thật là, một học sinh ưu tú!”
Ngay sau đó, không đợi gì thêm, Hiệu trưởng nhìn Điệp My rồi nói:
– “Ừ, được rồi. Giờ em có thể lên lớp, 10A1 nhé.”
Lời vừa dứt, tiếng chuông báo hiệu giờ vào học cũng đã vang lên. Vội chào Hiệu trưởng, Điệp My bước quay đi, bỏ Mẹ mình và bà hiệu trưởng hình sự lại. Mẹ cũng mau chóng cáo từ để tránh khỏi bầu không khí u ám với vẻ mặt “tối hầm hầm” của Hiệu trưởng Nhật Nguyệt.
Bước lên lớp 10A1, Điệp My mở cửa rồi bước vào lớp. Giáo viên nhìn cô chằm chằm, khẽ gật đầu chào vị giáo viên đang ở trong lớp, giáo viên cũng gật đầu lại. Điệp My ngập ngừng nói:
– “À.. Em là học sinh mới thưa cô.”
– “À, vậy vào đây đi em!”
Giáo viên như hiểu ra điều gì đó, gọi cô vào. Điệp My bước vào, nhìn sơ qua cả lớp, một cái bản mặt mà cô hằng đêm ưa ghét.. Đó là cái bản mặt vênh vênh của Triệu Minh Long. Sắc mặt cô dần tối hầm hầm, cái gì vậy chứ? Đi đâu cũng gặp âm binh!
Giáo viên dường như không để ý đến sắc mặt mất lòng của Điệp My, vui vẻ quay sang cả lớp rồi nói:
– “Đây là học sinh mới của lớp chúng ta. Em tự giới thiệu đi nào.”
– “A..À..Tớ là Vương Điệp My, mong các cậu giúp đỡ.”
Gương mặt xinh đẹp khẽ đỏ hồng lên. Điệp My đã đến trình độ diễn viên chuyện nghiệp. Ngoài đỏ – trong đen là tâm trạng hiện tại của cô. Ngay lập tức, câu nói hòa đồng, dịu dàng và e thẹn, cùng với gương mặt đỏ hồng đã tạo cảm tình với các bạn trong lớp. Khác với Thiên Mẫn, khi vừa đến lớp, thì lớp đang phá quậy, trở nên một cái lớp “u ám hết sức”.
Ở phía dưới, lại có nhiều đôi mắt đã trở thành hình trái tim hồng, dán chặt vào gương mặt xinh đẹp của Điệp My. Nhưng lại có một gương mặt “tối hầm hầm như bão táp”, chẳng ai khác là gương mặt của Triệu Minh Long.
Cái gì vậy chứ!? Lại gặp phải cô ta à? Cái vẻ mặt thẹn thùng đó là quái gì? Ngoài đời cô ta mà như thế á? Chắc mình cũng không được bình thường rồi. Cái giọng đanh thép khi cãi lộn của cô ta, chẳng khác gì mấy bà ngoài chợ, ấy thế mà trước mặt mấy người này thì lại là một nữ sinh hiền thục, một tiểu thư khuê các! Đóng kịch giỏi thật đấy!
Giáo viên nhìn quanh lớp, chỉ còn duy nhất một chỗ trống, vâng, đó chính là bên cạnh Minh Long. Tâm trạng của Điệp My chợt tối hơn cả bóng tối! Hy vọng không phải như vậy..
Giáo viên hé môi, nói:
– “Điệp My này, em xuống chỗ bên cạnh Minh Long nhé.”
– “Không được!”
Minh Long đứng dậy, hét lên. Dù không muốn, nhưng Điệp My đang thầm đa tạ anh ta. Tốt nhất là nói giùm luôn đi, chứ bây giờ cô biết mở miệng bằng cách gì chứ.
– “Sao vậy Minh Long? Em không có tinh thần giúp đỡ bạn mới gì cả vậy.”
Giáo viên khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng. Minh Long nói một cách bất đắc dĩ, để tỏ vẻ là thật – lòng không muốn.
– “À cô, cô đem bất kì bạn gái bạn trai bạn nam bạn nữ bạn gay bạn les gì sang đây ngồi cùng em cũng được. Đừng có để con đi..à, cô ấy ngồi kế em!”
– “Bây giờ đổi chỗ các bạn không được, sẽ gây rối loạn mất!”
– “Hay giờ vầy.. em tình nguyện ngồi đất học, để cô ấy lên bàn em ngồi. Dù sao em nhất quyết là không bao giờ ngồi cùng cô ấy!”
– “Như vậy rồi trường sẽ nói tôi ngược đãi em, phụ huynh em nói trường ngược đãi em, ảnh hưởng danh dự tiếng tăm của trường. Tôi nói một em nghe một, đừng nhiều lời. Điệp My, em về chỗ ngồi đi.”
Nở một nụ cười gượng gạo.. Trong lòng thầm rủa bà cô:”Chết tiệt! Bà ác vừa phải thôi, cho thằng ôn dịch đó ở dưới sàn mà học đi, tui lên bàn ngồi. Mắc cái chứng gì mà ép buộc tui ngồi chung với thằng đó chứ hả?! Thật là xui xẻo. Bộ hết chỗ cho tui hay thằng đó ngồi hay sao mà bắt tui với nó ngồi chung vậy trời…!?”
Điệp My lủi thủi về chỗ ngồi. Minh Long theo phản xạ mà lùi vào trong, càng cách cái chỗ phạm vi của Điệp My càng xa càng tốt. Tốt nhất là đừng để bị võ miệng của cô ta hành hạ ngày ngày! Nếu không, l