pacman, rainbows, and roller s
[sát hay] [Truyện hay] [ảnh][Góp ý]
Home
Ứng Dụng Game
Ảnh QTV🌙
Bây giờ là:08:33 ~ 2024-11-24
cập nhật: 19:45 24/06/2019
Search | Time:08:33 - 24/11/24|Báo Lỗi | Tập Tin UpLoad (0)| Lượt Xem:

Sự ấm áp khi gần anh

óc nhuộm màu xanh nhẹ của biển được tết kiểu xương cá – một kiểu tóc mà mẹ cô tư vấn là cực kì dịu dàng.
Nhanh chóng xách cặp xuống nhà, món trứng ốp-la được bày ra trước mắt, trông thật đẹp. Ăn xong thì Điệp My lên chiếc BMW màu trắng xám quen thuộc để đến một ngôi trường mới.Cũng với tốc độ thần thánh như khi “bé” Phong chở “bé” Mẫn, nhanh chóng Điệp My đã có mặt tại trường.
– ”Wow..!”
Tiếng thốt lên nhẹ nhàng của Điệp My khi nhìn thấy trường. Không phải là lần đầu cô thấy những ngôi trường sang trọng. Nhưng, Nhật Nguyệt mới là ngôi trường sang trọng nhất cô từng thấy. Cái cổng tuy làm bằng sắt, nhưng được mạ màu ánh bạc trông thật lấp lánh. Sân trường rộng, rộng hơn cả ngàn km vuông, cũng không chừng. Những phòng học trong các “tòa nhà” mới là nguy nga, tráng lệ nhất. Các phòng học đứng từ dưới, nhìn qua các khe cửa sổ trong veo cũng thấy như gần hết sự trang trí trong phòng. Những cái bàn, cái ghế được sơn bằng loại sơn gần như là tốt nhất, sàn lớp học luôn sạch bóng. Phòng học lại thoáng mát, xung quanh nhiều cây xanh, tạo một cảm giác thoải mái, dễ chịu cho học sinh. Điệp My thốt lên:
– “Thật tinh tế!”
Điệp My cũng đang thầm tán thưởng cho người đã có những ý tưởng này. Tuy không gọi là mới, nhưng lại là môi trường phù hợp cho những kiến thức dày đặc của học sinh. Chỉ mới bề ngoài mà đã như vậy, bên trong không biết còn như thế nào. Điệp My chợt hào hứng, muốn tìm ra sự thú vị ở nơi này.Còn khi chiếc xe ngưng trước cổng trường. Các học sinh đã xúm lại xì xào bàn tán.
– “Ai thế? Chả lẽ là Thiên Mẫn và Thiên Phong?”
– “Họ đổi xe sao?”
– “Không, họ vốn là “biểu tượng” của Lamborghini, sao giờ lại là BMW được?”
– “Đúng rồi đấy, họ còn đâu có thích mấy cái màu nổi này, họ thường màu đen là chủ đạo mà.”
– “Vậy chứ là ai? Ai vừa đổi đời sao?”
– “Hay là học sinh mới đến?”
Từng tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng to hơn, nhưng Điệp My vẫn không thèm để ý. Điển Chi từ ghế tài xế, bước ra ngoài xe thì một tiếng “Ồ!” vang lên, như thấy một siêu sao nổi tiếng xuất hiện trước mặt họ. Lại một trận xì xào vang lên:
– “Đây không phải là Phu nhân của Vương Chủ tịch sao!?”
– “Vương Chủ tịch? Không phải là tập đoàn Vương nổi tiếng đấy chứ!?”
– “Ừ, đúng rồi. Không biết bà ấy đến đây làm gì nhỉ? Hay là quý tử của bà ấy học ở đây?”
– “Bộ có sao? Có nghe gì nổi tiếng là liên quan đến tập đoàn Vương đâu?”
– “…”
Điệp My cũng ra khỏi xe, lại thêm một tiếng “Ồ!” vang lên lần thứ hai. Tiếng xì xào bàn tán lại vang lên, hôm nay đã là lần thứ Ba rồi.
– “Đẹp quá!”
– “Tiểu thư họ Vương đây sao? Đẹp hơn giới báo chí diễn tả nữa!”
– “Đúng là tiểu thư có khác, gia thế đã đẹp, người cũng đẹp, đẹp đến mức ngây ngất luôn!”
– “Trường ta vinh hạnh.”
– “Sao lại nói vậy?”
– “Mới gần đây thôi, thì có hai người “nam thanh nữ tú” chuyển đến, rồi mới đây thì là một “hotboy”, này nữa thì chẳng phải là một “tiểu thư, hotgirl” sao!?”
– “Đúng nhỉ. “Tứ đại” luôn rồi còn gì?
– “Hết Tam đại là học chung một lớp, chẳng biết cô ấy có học chung họ hông ha. Nhìn cũng trạc tuổi Tam đại hết.”
Những lời nói đùa cuối cùng lại lọt vào tai Điệp My. Cái gì mà “Tứ đại”, chẳng biết hai đứa kia là đứa nào, nhưng mà chung một nhóm với thằng khốn nạn Minh Long là thà là chết liền, đầu thai kiếp khác còn hơn!
Điển Chi ra hiệu đi theo mẹ, cô đành phải nối gót, mặc những cái lời bàn tán ở phía sau lưng mình. Hai người nhanh chóng đến phòng Hiệu trưởng, gõ nhẹ cửa và nhận được từ “Mời vào!” thì hai người bước vào.Một người phụ nữ cỡ ngoài 30 ngồi trên chiếc ghế đệm màu hồng sậm. Mái tóc uốn xoăn vén một bên, gương mặt lại cực kì “hình sự”. Điển Chi nhìn thôi cũng hơi sợ sợ, cười cười rồi nói:
– “Aha.. Tôi là Trương Điển Chi đây. Còn đây là con gái tôi, Vương Điệp My, chào cô đi con!”
Nở nụ cười dịu hiền, biểu lộ nét dịu dàng của mình rồi Điệp My khẽ cúi đầu nói:
– “Em chào cô ạ.”
Nhìn sơ qua Điệp My, Hiệu trưởng khẽ đánh giá thầm “Thật là, một học sinh ưu tú!”
Ngay sau đó, không đợi gì thêm, Hiệu trưởng nhìn Điệp My rồi nói:
– “Ừ, được rồi. Giờ em có thể lên lớp, 10A1 nhé.”
Lời vừa dứt, tiếng chuông báo hiệu giờ vào học cũng đã vang lên. Vội chào Hiệu trưởng, Điệp My bước quay đi, bỏ Mẹ mình và bà hiệu trưởng hình sự lại. Mẹ cũng mau chóng cáo từ để tránh khỏi bầu không khí u ám với vẻ mặt “tối hầm hầm” của Hiệu trưởng Nhật Nguyệt.
Bước lên lớp 10A1, Điệp My mở cửa rồi bước vào lớp. Giáo viên nhìn cô chằm chằm, khẽ gật đầu chào vị giáo viên đang ở trong lớp, giáo viên cũng gật đầu lại. Điệp My ngập ngừng nói:
– “À.. Em là học sinh mới thưa cô.”
– “À, vậy vào đây đi em!”
Giáo viên như hiểu ra điều gì đó, gọi cô vào. Điệp My bước vào, nhìn sơ qua cả lớp, một cái bản mặt mà cô hằng đêm ưa ghét.. Đó là cái bản mặt vênh vênh của Triệu Minh Long. Sắc mặt cô dần tối hầm hầm, cái gì vậy chứ? Đi đâu cũng gặp âm binh!
Giáo viên dường như không để ý đến sắc mặt mất lòng của Điệp My, vui vẻ quay sang cả lớp rồi nói:
– “Đây là học sinh mới của lớp chúng ta. Em tự giới thiệu đi nào.”
– “A..À..Tớ là Vương Điệp My, mong các
<<1 ... 78910>>
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết!
[like__2LIKE - dislike__2DISLIKE]
vote
/ - Phiếu
Link:
BBCode:
Tag:
BÌNH LUẬN - COMMENT
Không Văng Tục, Quảng Cáo, Spam Nếu Bạn Là Người Có Văn Hóa!

6 Cùng Chuyên Mục

6 Bài Viết Ngẫu Nhiên

Lên đầu trang
Ai.☆¨(`•.¸♥.•.♥¸.•´)¨Không☆Vui★Khi(•.•)Lần*Đầu (_._) Gặp♥ Gỡ∩..Ai(¯`v´¯)Không ☆BuồnNếu缁Lỡ鐆 Xa ░Nhau ░▒▓