[sát hay] [Truyện hay] [ảnh][Góp ý]
Home
Ứng Dụng Game
Ảnh QTV🌙
Bây giờ là:18:43 ~ 2024-11-23
cập nhật: 14:35 03/07/2019
Search | Time:18:43 - 23/11/24|Báo Lỗi | Tập Tin UpLoad (0)| Lượt Xem:

Gió Và Hoa

iêng. Lâm thường nói tha thiết về ngày hôm qua, ngày hôm kia, ngày trước, tháng nào đó, năm nào đó. Hình như thế giới của cậu ấy lấp đầy quá khứ trong bóng đêm. Và những quá khứ ấy nhuốm một màu đỏ của ác mộng. Tôi dần chiếm được nụ cười ấy cho riêng tôi…Chỉ cho riêng tôi mà thôi. Vĩnh viễn tôi tin rằng nó sẽ không dành cho ai khác. Nụ cười của nỗi buồn da diết giữa thời gian.

“_Này! Cậu đã từng yêu chưa?” “_Yêu á?” Tôi lè lưỡi, chợt gặp ánh mắt sâu trong đến diệu vợi của Lâm, “_Có chứ”, tôi thì thầm, “_Tớ yêu một người rất gần tớ. Và tớ ước…” “_Ước gì cơ?” Lâm mỉm cười, “_Ước rằng người ấy cũng yêu mình.” “_Tớ ước dùm cậu, được không? Hai người ước chắc là sẽ tốt hơn một người.” “_Ừ ” Tôi cười. Nụ cười bí ẩn và hằn sâu trên khóe mép một nỗi buồn, chạy dài như gió trên đồng cỏ xa xăm của đá và hoa… tình yêu ấy có lẽ tôi chỉ dám dấu trong lòng. Làm sao mà Lâm chấp nhận ? Làm sao mà Lâm hiểu? Tôi không hề giống ai …


Ngày và tháng lần lượt đi qua, đôi lúc sực nhớ đến tôi chúng vẫy vẫy tay và mỉm cười chào: “tạm biệt”. Đó cũng là lúc tôi sực tỉnh. Thời gian trôi mới nhanh làm sao. Không gì đủ sức cản lại, không gì đủ sức chống lại sự tàn hại của thời gian. Thời gian làm lu mờ niềm vui như ta thổi một hơi thở nhẹ lên tấm kính trong như nước. Thời gian làm con người ta già đi, già đi chứ không phải là lớn lên. Tôi sắp xa cái tuổi mười lăm, và tôi thoáng thấy buồn. Quý giá làm sao những tháng ngày tươi trẻ. Tôi cũng thật nực cười. Khi chưa tròn mười sáu tuổi, tôi đã ước ao và hồi hộp biết bao đến ngày tôi mười sáu. Ngày ấy sắp đến rồi đây, và tự dưng lại gây cho tôi nỗi đau ở một góc trong lòng. Bước vào rồi cũng có nghĩa là sẽ qua, sẽ ra đi, sẽ vĩnh biệt. Lớn lên nghĩa là già đi, và già đi khiến bản thân con người ta thay đổi. Cuộc sống đâu có nghĩa gì, phải không ?


Lâm đến chúc mừng sinh nhật tôi. Sinh nhật mười sáu tuổi không một đóa hoa, không một gói quà, không một lời chúc. Tôi đã cố tình làm mọi người lãng quên. nhưng vẫn còn Lâm nhớ. Điều ấy làm tôi hạnh phúc biết bao nhiêu. Đón từ tay Lâm một bông cúc tím, một cái bánh gatô và một lời chúc từ đôi môi nhỏ xinh ấy : “_Chúc mừng Nhã. vậy là Nhã bằng tuổi Lâm rồi.” Tôi mỉm cười, nâng niu bông cúc tím, cắm vào lọ hoa, một chiếc lọ thủy tinh trong suốt. Để tôi có thể ngắm tất cả tình yêu của mình. Từ ấy … tôi là hoa.

Tôi là hoa, mà hoa, thì chỉ đứng mãi ở một chỗ thôi. Tình yêu của hoa cũng thế, mãi mãi không thể cùng gió đi xa. Hoa, nhanh tàn, hay ủ rũ. (Tình yêu mới mỏng mảnh làm sao).

Tôi thổi nến, và cắt bánh. Ngọn đèn trần chợt tắt phụt, bóng tối vây quanh tôi và Lâm. Lâm thì thào :”mất điện”. Tôi gật đầu dù biết Lâm chẳng thể nhìn thấy. Trống ngực đánh ran lên, má nóng bừng, hai bàn tay run rẩy. Chợt tôi đứng tim khi một bàn tay khác chạm vào tay tôi :”_Ốm hả Nhã ? Sao tay nóng bừng thế này ?” Tôi luống cuống vội vàng nắm chặt lấy tay Lâm, miệng thốt lên :”Lâm!” “_Gì ?” Lâm để yên tay cậu ấy trong tay tôi. Từ miệng tôi tuôn ra những câu mà tôi cũng không thể ngờ, trong nhịp thở hấp tấp và rối loạn :”_Lâm ! Tớ…tớ…tớ thích cậu! Tớ yêu cậu! “

Đèn trần phụt sáng trở lại. Tôi cứng người vì lo sợ. Tôi ngốc rồi. Tôi sẽ mất Lâm ? Tôi sẽ mất Lâm thật ư ? Khuôn mặt Lâm trắng bệch, môi mở hờ để hé ra hai hàng răng trắng. Đôi mắt mở to, và lần này tôi đọc được trong ấy sự hoảng hốt, sự sững sờ, tôi thấy tim mình nhói lên. Chắc không còn hy vọng gì nữa rồi…

Lâm chớp mắt. Hai giọt long lanh chảy ra làm tôi sửng sốt, nước mắt ràn rụa trên má Lâm cũng không kịp lau, Lâm ôm lấy cổ tôi, và tôi nhắm mắt lại. Nụ hôn đầu tiên của tôi đã diễn ra du dương, ngọt ngào và mằn mặn vị nước mắt như thế đấy, vị nước mắt của gió, như những giọt sương…


Kể từ ngày đó, Lâm ít nhắc đến ngày hôm qua, ngày hôm kia, ngày trước hơn, cậu nói đến ngày mai, ngày kia, và sau này. Chúng tôi vẽ ra bao viễn cảnh đẹp đẽ trong tương lai, một ngôi nhà, một chiếc giường, một đứa con nuôi. Và hai đứa con trai nhỏ bé chụm đầu vào nhau trên chiếc ghế xalông, hai đôi mắt dịu dàng ôm lấy nhau, và khao khát cứ lớn dần lên, lớn dần theo những nụ hôn, theo những cái ôm. Cho đến một ngày, khi ngôi nhà vắng vẻ, tất cả đã diễn ra.

Tôi vẫn còn nhớ giấc mơ dịu ngọt đó. Khi cậu hôn lên trán tôi, và chiếc cúc áo bung ra…hai làn ngực trần chạm vào nhau, cánh tay ôm riết, đôi môi và chiếc lưỡi ngập ngừng dò tìm một cách dè dặt. Và cúc quần bung ra…những rạo rực bùng lên, những cảm giác say đắm dâng trào, và khoái cảm như một làn sóng mạnh mẽ. Thêm cả những cơn đau, thêm cả những tiếng rên rỉ đầy nhục cảm… Tôi đã thuộc về Lâm.


Gió, gió cần phải đi. Gió không thể ở mãi cùng hoa, gió không thể chịu đựng sự bó buộc giam cầm tàn ác. Hoa níu kéo, hoa than khóc, nước mắt của hoa thành những giọt sương, gió chỉ đem theo những giọt sương, và một chút hương say đắm…

Gió đã đi, Lâm đã đi, và hoa ở lại, và tôi ở lại…nhưng Lâm đi không phải vì không chịu nổi bó buộc như gió. Lâm đi theo mẹ, đến một thành phố khác, nơi có những con đường khác, nơi có những hàng cây khác, nơi có những con người khác. Chuyển theo cả tình yêu của tôi, bồng bột và mê say, ngây thơ và trong trắng. Lâm đem theo cả nụ cười của tôi, ánh mắt của tôi. và để lại cho tôi
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết!
[like__3LIKE - dislike__3DISLIKE]
vote
/ - Phiếu
Link:
BBCode:
Tag:
BÌNH LUẬN - COMMENT
Không Văng Tục, Quảng Cáo, Spam Nếu Bạn Là Người Có Văn Hóa!

6 Cùng Chuyên Mục

6 Bài Viết Ngẫu Nhiên

Lên đầu trang
Ai.☆¨(`•.¸♥.•.♥¸.•´)¨Không☆Vui★Khi(•.•)Lần*Đầu (_._) Gặp♥ Gỡ∩..Ai(¯`v´¯)Không ☆BuồnNếu缁Lỡ鐆 Xa ░Nhau ░▒▓
XtGem Forum catalog