Trang quay sang hỏi.
– Đến rồi đây. Vy trả lời.
– Vy nói đến nơi rồi, Alex à.
– Vậy hai người cứ gọi ăn trước, Alex đến ăn sau.
– Uh !
Vy gọi hai suất đầy đủ rồi bước lên cầu thang. Trang nhón gót theo sau, cầu thang hơi chật và tối nhưng khi bước lên căn phòng sáng hẳn ra và có thể nhìn thấy đường ven hồ. Trong lúc ngồi đợi, Trang lo lắng :
– Chỗ này bí hiểm ghê, liệu Alex có tìm được không ?
– Lo gì, hắn bảo biết rồi còn gì.
Cô phục vụ đã bưng lên hai suất mà chưa thấy Alex.
– Ăn luôn đi, nóng mới ngon. Vy cất tiếng.
Trang còn đang chần chừ có ý chờ Alex thì sau lưng có bóng người.
– Ăn đi, chờ ai nữa.
Trang quay lại thì ra Alex.
– Trời! Hù người ta không à, đau cả tim.
– Đã làm gì mà kêu hù.
– Giỏi quá ha. Chỗ này mà cũng kiếm được.
Alex không nói gì chỉ khẽ cười.
– Mà sao tới nhanh dữ vậy ?
– Tay lái lụa mà. Hehe
Vy nãy giờ quan sát Alex, hôm nay chiếc mũ le đã không còn, Vy tận mắt ngắm nhìn khuôn mặt của Alex. So với bức ảnh hôm Vy thấy ở nhà thì Alex có vẻ gầy hơn nhưng làn da trắng không tì vết đó thì khiến nhiều cô phải ghen tị. Mái chéo vuốt sáp hơi dựng trẻ trung nhưng vẫn nhận thấy sự ‘có học’ chứ không như bọn thanh niên đàn đúm adua a còng. Đằng sau cặp kính cận là đôi mắt rất đặc biệt. Lúc nhìn Trang rất thân thiện, khi quay sang người phục vụ rất nghiêm túc. Bình thường thì đôi mắt toát lên vẻ nghiêm nghị hơi u buồn.
– Ý quên, không giới thiệu. Đây là Alex, hàng xóm chính thức của cậu đó Vy.
– Xin chào ! Alex khẽ gật đầu.
– Còn đây là Vy, cậu ấy rất tốt với tui mấy hôm ở nhà cậu. Trang nhanh miệng.
– Uh ! Chào ! Vy khẽ đáp lại.
Alex ngồi xuống, vì chiếc bàn tròn mà Trang và Vy đã yên vị hai phía đối diện, Alex bất đắc dĩ thành ra ngồi giữa hai cô nàng. Hôm nay, Alex mặc quần jeans Gucci, áo phông màu đen Gucci để lộ phần bắp tay khá chắc và trắng mịn, thắt lưng trắng hai màu xanh đỏ Gucci nốt và đôi giầy cũng có vạch xanh đỏ, nguyên cây Gucci. Với con mắt stylist Vy khá khen cho gu thẩm mỹ của Alex. Một lần nữa, Vy lại nhận thấy mùi nước hoa đó, hơi hơi lạnh nhưng sau lại thấy ấm áp và thơm đến khó tả.
– Trà đá không ? Alex quay sang hỏi Trang.
– Ăn nhanh dữ vậy ? Có chứ.
– Thế nào ? Alex quay sang hỏi Vy.
– Uhm, có. Vy hơi bất ngờ trước câu hỏi của Alex.
– Bác ơi, cho cháu 3 cốc trà đá.
Vy vẫn còn nhớ cái giọng nói trầm, ấm của Alex nhưng lần trước thì chỉ được đúng một câu mà không dành cho Vy, ánh mắt lúc nãy Alex nhìn Vy thể hiện rõ sự quan tâm và câu hỏi đó của Alex là dành cho Vy chứ không phải bất kỳ ai khác.
– Cảm ơn bác.
Có vẻ như Vy đã bị ngộ nhận, đó là phép lịch sự của Alex thì phải. Nếu như Vy cảm thấy hơi ngại khi tiếp xúc với Alex ở khoảng cách gần như thế này thì Alex dường như không mất đi chút tự tin nào.
– Cảm ơn đã chăm sóc bạn tớ mấy ngày qua. Từ giờ chúng ta là hàng xóm. Alex nói với Vy.
– Không có gì ! Vy không biết nói gì trước sự bắt đầu của Alex.
– Xong chưa, tớ chở đi mua đồ. Alex lại quay sang Trang.
– Đi bằng gì ? Trang hỏi.
– Xe máy, yên tâm, tớ mang mũ cho rồi. Alex hơi cười.
Vy thấy tim mình hơi loạn nhịp, mặc dù từ lúc đến chưa thấy Alex cười đúng nghĩa, chỉ là khẽ cười nhưng sao Vy thích nhìn đến thế. Đến bây giờ Vy phải thừa nhận Alex rất đẹp, khuôn mặt đến nụ cười, đến cách cư xử toát ra vẻ lịch sự và rất lễ phép đối với người lớn dù họ có làm nghề gì. Trước giờ, Vy chưa bao giờ nói cảm ơn với những người phục vụ. Alex có vầng trán cao, khuôn mặt nhìn rất thông minh và có vẻ trí thức.
– Ơ, thế còn Vy ? Trang lại thắc mắc.
– Sáng nay mình rủ cậu ấy đi giờ đi cùng cậu thì sao được. Trang tiếp.
– Đi xe của Vy đi. Có đồ gì còn chở nữa chứ. Vy nhanh chóng lên tiếng, Vy không thể để Trang đi với Alex được. Vy muốn ở gần Alex hơn nữa.
– Cũng được, nhưng Vy phải lái xe đó. Alex nói nhưng giọng có phần nhỏ lại.
– Quyết định vậy đi ! Alex đi gửi xe máy đi. Vy được dịp lên tiếng có phần mệnh lệnh.
Ba người bước xuống cầu thang tiến ra đường, đương nhiên Alex nhanh chóng rút ví trả tiền.
– Lần nào cậu ấy cũng trả tiền, đại gia mà. Trang hớn hở.
– Cũng khá đấy. Vy thầm nghĩ.
Hai cô nàng đã yên vị trên xe, Alex đã gửi xong xe, đang đi bộ từ làn đường bên kia sang. Gió nhẹ làm bay bay tóc của Alex. Vy lại ở góc nhìn nghiêng Alex nhưng lần này không bị chiếc mũ che kín,…
– Làm gì mà như mất hồn vậy ? Alex đẹp trai quá hả ? Trang vỗ vỗ vào vai Vy.
– Ơ, không… Vy chối.
– Đi đâu cũng có chết, tụi này hay trêu đẹp trai vừa thôi không có ngày gây án mạng. Đẹp trai quá đi đường gái mải ngắm đâm vào cột điện thì khổ. Trang cười.
Alex mở cửa bước lên xe.
– Bây giờ hai cô nương muốn đi đâu thì tùy. Lúc nào đến nơi gọi Alex dậy.
Nói xong Alex lăn ra băng ghế sau ngủ, kệ hai cô nàng ngồi trước.
CHƯƠNG 5
– Hồn nhiên dễ sợ. Vy dài giọng.
– Vậy là Alex coi cậu là bạn rồi đó. Trang giải thích.
– Bình thường, với người lạ cậu ấy chẳng nói câu nào đâu, vì mình đã nói cậu là bạn mình nên cậu ấy xem cậu như bạn đó. Cậu ấy có tật là cứ đến chỗ lạ, những người chưa gặp bao giờ là câm như hến, cạy răng thì cũng chỉ được đôi ba từ. Nhưng khi đã quen rồi thì hót như khướu, buồn cười lắm.
– Giờ cậu thích đi đâu ? Vy hỏi.
– Đi mua bánh cốm đi.
– Nhưng m