-Đừng thèm chơi với nó
-Đúng rồi, nhà nó nghèo lắm . Nó lại không có ba. Nó là đứa con hoang
-Lêu lêu, không có ba
Em tức mình nhảy vào đánh chúng nó, nhưng vì ốm yếu hơn nên lại bị bọn nó đánh te tua. Em đi về nhà với gương mặt bầm tím . Mẹ nhìn em thở dài rồi dắt tay em vào nhà tắm . Mới tám tuổi nhưng em hiểu thế nào là con hoang. Em cũng muốn có ba lắm chứ, nhưng mỗi khi hỏi thì mẹ chỉ ôm em vào lòng và nói
-Khiết Linh có mẹ không đủ sao?
Không muốn mẹ buồn nên em ôm chặt mẹ rồi khi thấy nước mắt mẹ rơi, nước mắt em cũng tự nhiên rơi xuống . Em lau nước mắt cho mẹ rồi nói
-Khiết Linh chỉ cần có mẹ thôi. Khiết Linh nhất định không để người ta khinh dễ . Nhất định sẽ kiếm ra thật nhiều tiên để nuôi mẹ
Mẹ hôn lên má em
-Chỉ cần Khiết Linh đừng để ai đánh lên gương mặt xinh đẹp này là mẹ vui rồi
Đúng như những gì em nói với mẹ . Từ ngày đó trở đi, em chưa bao giờ nhắc đến chữ “cha”. Em cũng không để ai đụng đến gương mặt em. Em không cần bạn bè nhất là những đứa trong xóm . Em cố gắng dành thời gian của mình có giúp mẹ công việc nhà và ra sức học . 11 năm liền em đều là học sinh giỏi . Những người ngày xưa khinh dễ mẹ con em cũng bắt đầu có cái nhìn khác khi em liên tục là người thay trường đi thi học sinh giỏi . Mẹ rất hãnh diện về em vì em thấy được đôi mắt mẹ không còn buồn nữa .
Ước mơ của em không ngừng ỡ đó . Em muốn vươn cao hơn. Em muốn ra nước ngoài du học đễ có thể kiếm thêm nhiều tiền . Khi có cơ hội, em nắm chặt lấy nó . Em luôn là người biết mình nên làm gì . Sau khi học xong trung học, em được nhận một học bổng ra nước ngoài . Em vui mừng chạy về khoe với mẹ . Mẹ mỉm cười vuốt tóc em
-Con của mẹ giỏi lắm
Đã lâu rồi em không khóc nhưng không hiểu sao bây giờ lại khóc trước mặt mẹ . Mẹ lau nước mắt cho em rồi nói
-Cứ đi làm những gì con thích . Đừng lo lắng cho mẹ
Em ôm chặt lấy mẹ
-Con nhất định sẽ thành công. Con sẽ cho mẹ một cuộc sống tốt nhất . Mẹ hãy chờ con mẹ nhé
Mẹ gật đầu . Đôi mắt vẫn luôn lấp lánh niềm vui.
Còn vài ngày nữa là em phải lên đường sang Mỹ nên mẹ hay đi mua nhiều thứ cho em. Em đã nói với mẹ không cần làm mua nhiều nhưng mẹ cứ sợ con của mẹ thiếu thốn .
Đêm nay, cũng như thường lệ, em đem cây đàn của mình ra ngồi đàn dưới ánh trăng. Em đàn không biết bao lâu thì Thanh đi đến bên cạnh em. Đặt gói quà xuống trước mặt em, Thanh nói
-Tặng cho em
Em ngừng đàn và nhìn món quà . Sau đó em ngước lên nhìn Thanh. Thanh lớn hơn em hai tuổi . Tuy gia đình Thanh giàu có, nhưng Thanh học rất giỏi lại không có kênh kiệu nên dù không muốn gần gủi, em vẫn không ghét Thanh . Trong xóm, chỉ có Thanh là tốt với em. Mặc dầu em hay xua đuổi nhưng Thanh vẫn luôn dịu dàng và nhẫn nại với em.
-Tại sao phải tốt với em như vậy ? Bao nhiêu năm rồi, Thanh không mệt sao?
Thanh mỉm cười nhìn em
-Tốt với một người không cần phải có quá nhiều lý do. Khi mình yêu thích một ai đó, dù làm bao nhiêu việc cũng sẽ không thấy mệt
Em trơ mắt nhìn Thanh. Nếu không nghe lầm thì Thanh vừa mới nói rằng Thanh yêu thích em. Thấy gương mặt ngố của em, Thanh bật cười thành tiếng rồi nói tiếp
-Thanh hiểu em và Thanh không thể ỡ bên nhau. Thanh chỉ mong em sống tốt và thực hiện được ước mơ của mình . Mẹ em ỡ đây, Thanh sẽ chăm sóc giúp em. Tuy em không là của Thanh thì hãy mãi là người đầu tiên Thanh yêu
Thanh vừa nói xong thì môi Thanh đã chạm vào môi em. Em vẫn chưa hoảng hồn nên không đẩy Thanh ra. Giứt khỏi nụ hôn, Thanh xoa má em rồi quay lưng bỏ đi. Nhìn dáng Thanh khuất sau chậu hoa hồng, em thì thầm
-Thanh cũng hãy sống thật tốt và hạnh phúc Thanh nhé
******
Ngồi trên máy bay mà em vẫn nghĩ rằng mình đang nằm mơ. Em cắn chặt môi mình ngăn cho nước mắt rơi. Em không thể khóc . Không có mẹ ôm vào lòng nữa rồi, em cần phải cứng rắng hơn nữa. Tuy nói vậy nhưng khi nghĩ đến mẹ em lại lặng yên để nước mắt mình rơi xuống
“Mẹ ơi, cho Khiết Linh khóc một lần nữa mẹ nhé, một lần nữa rồi Khiết Linh của mẹ sẽ mạnh mẽ hơn”.
Cuộc sống ỡ nước ngoài không phải như thiên đàng mà người ta thường hay so sánh . Ngoài đi học ra, em phải đi làm thêm ỡ những tiệm phở để có thêm chút tiền trang trãi. Em biết mẹ không thể lo cho em đươc như những gia đình khác, nên em phải tự lo cho chính mình . Căn hộ của em đang ỡ còn có thêm 5 người nữa .Tất cả đều là học sinh du học nhưng tụi nó không cần phải cực như em. Dầu vậy, điểm của em vẫn luôn đứng đầu .
Tụi nó thường xuyên gọi về thăm nhà . Còn em chỉ gọi mẹ được một hoặc hai lần mỗi tháng . Những lần gọi về, lúc nào cũng khó khăn vì mẹ phải đi qua nhà hàng xóm để nghe. Mẹ không muốn em tốn tiền lại sợ phiền người khác nên không cho gọi về nhiều nữa. Thế là em đành phải viết thư tay. Em cũng thích như vậy hơn vì nhờ vậy em dễ dàng tâm sự với mẹ .
Công việc ỡ tiệm phở vừa cực mà lai không có nhiều tiền nên khi nghe con bạn giới thiệu việc làm khác, em liền nhanh tay chụp lấy cơ hội . Làm ỡ đây lương cao hơn bên tiệm phở mà làm việc cũng thanh thản hơn. Những lúc rãnh rổi, bà chủ cũng cho em em bài vỡ ra học .
Cuộc sống của em tưởng chừng như thế bình lặng cho đến khi chị bước vào . Em gặp lại chị trong một dịp hết sức tình cờ . Nhưng đôi lúc ngẫm nghĩ lại em chợt nghi ngờ mọi thứ điều do chị sắp đặt .
Như thường lệ, sau khi làm việc xong thì cũng đã 9 giờ tối nên em đi ra trạm để đón xe buýt .