ẫn đang thực sự tồn tại ở đâu đó bên cậu? Có phải tình yêu của anh dành cho cậu đủ lớn để cậu có thể trở về?
Có phải lý do để cậu đang có mặt nơi đây không hoàn toàn là vô nghĩa?Cậu ngồi bệt xuống trên vỉa hè của một góc phố, lưng dựa vào vách tường của một căn nhà đã khóa cửa. Một nơi hình như là xa lạ. Với những người xa lạ. Mút từng muỗng kem nhỏ một cách chậm rãi cho cái lạnh ngọt lịm tan ra trong cổ họng, cậu cảm thấy mình được sưởi ấm phần nào. Cảm giác bất an vẫn không tan biến nhưng cậu đã cảm thấy bình tĩnh hơn…
Bình tĩnh đủ để đừng bất chợt òa ra khóc trước sự lạc lõng ở một nơi không-hề-lạ…
“Nah.”
Tiếng gọi làm cậu giật mình ngước lên. Một chàng trai với mái tóc đen nhánh và gọng kính màu bạc, tưởng chừng rất quen. Anh ta mỉm cười:
“Vẫn còn đang ăn à?”
Cậu không nhớ đã từng gặp anh ta ở đâu đó hay chưa, nhưng gương mặt đó nhất định đã từng thoáng qua trong đời cậu, và nụ cười kia tựa hồ mang chút ấm áp mà cậu đã từng rất ấn tượng.
“Uh.”
Anh ta ngồi xuống bên cạnh cậu, nói :
“Giáng Sinh mà đi một mình vậy?”
“Giáng Sinh?” – Cậu ngạc nhiên hỏi lại.
“Hôm nay là đêm 24 còn gì!”
“Vậy sao…”
Cậu cố nén một tiếng thở dài. Vậy ra đây là cái Noel thứ 5 cậu không ở bên cạnh anh. Những tưởng 4 năm trước là đã đủ để cậu quen với cái lạnh phương xa, nhưng sao lúc này đây, ở chính nơi này, cậu lại thấy mình thật nhỏ bé, và cần lắm một ai đó kề bên…
“Cãi nhau với người yêu à?” – Chàng trai hỏi, giọng tỏ ra quan tâm.
“Không.”
“Tôi cũng một mình. Cậu đi ăn tối với tôi nhé?”
Cậu hừ mũi:
“Anh đang tán tôi đấy à?”
Anh ta bật cười:
“Cứ cho là thế. Thì sao?”
Cậu nhún vai, đứng dậy. Anh ta cũng vội vã đứng lên theo, nói với vẻ chờ đợi:
“Đi nhé?”
Cậu cho tay vào túi quần, chạm nhẹ vào chiếc di động một lúc, như thể chờ một tiếng chuông trả lời. Để rồi, sau sự im lặng, cậu nói:
“Cũng được.”
Chàng trai mỉm cười lần nữa. Một nụ cười rất hiền và tạo cảm giác tin tưởng. Cậu để yên cho anh ta nắm nhẹ lấy bàn tay lạnh lẽo của mình, tự nhiên cảm thấy chút tiếc nuối.
Nếu, chỉ nếu thôi, nếu như anh ta chính là anh, đang đi bên cậu…?
*
Cả hai đi bộ một quãng khá dài. Không ai nói gì. Khi đi ngang qua nhà thờ, cậu khẽ ngước lên chiếc tháp chuông đồng hồ. Gần 8 giờ. Còn 4 tiếng nữa để Santa Claus có thể mang đến cho cậu một điều kỳ diệu.
“Em không có hẹn với ai sao?” – Chàng trai hỏi, trong lúc bất ngờ dừng lại và quỳ xuống trước cánh cổng nhà thờ để vuốt ve một chú mèo lông trắng.
Cậu hơi ngạc nhiên trước hành động của anh ta, nhưng cũng ngồi xuống bên cạnh, đặt tay vuốt nhẹ lên bộ lông mềm mượt của con mèo hoang.
“Có.”
“Anh cũng vậy.”
“Vậy…sao còn đi với em?”
Anh ta đáp, mắt nhìn thẳng vào mắt cậu:
“Nhưng em vẫn đi với anh?”
“Uh…”
“Em biết không, trông em rất giống con mèo này!” – Anh ta nói, với vẻ trầm ngâm.
“Dễ thương giống nó?”
“Không phải. Nhìn này, mèo hoang luôn luôn có vẻ dữ dằn hơn mèo nhà, nhưng thật ra chúng chính là những sinh vật cần được yêu thương hơn ai hết. Móng vuốt của chúng dùng để tự vệ, nhưng chúng cũng rất cần được bảo vệ…”
Anh bế con mèo lên, dí mũi nó vào mặt mình, cười:
“Phải không nào?”
Cậu nói:
“Anh đang nói như thể biết nhiều lắm về em vậy! Thậm chí em còn không nhớ ra anh là ai!”
“Trời đất!” – Anh đặt con mèo xuống, la lên – “Mới gặp mà quên rồi sao?”
“Ở đâu?” – Cậu cũng ngạc nhiên không kém.
“Ở tiệm kem đó! Em mua hàng gì mà không nhớ mặt người bán à?”
Cậu suy nghĩ một lúc như để mường tượng ra hình ảnh chàng trai bán kem, rồi nói:
“Nhưng người bán mà nhớ được mặt một khách hàng trong cả trăm người mua thì cũng giỏi lắm à!”
Anh ta nhún vai, thản nhiên:
“Tại anh chú ý đến em!”
Cậu bỏ ngoài tai câu nói nửa đùa nửa thật của anh ta, đứng dậy và nói:
“Anh rủ em đi ăn tối mà! Đi thôi chứ?”
Trên quãng đường còn lại, cậu nhớ quay quắt cái siết tay của anh, nhớ quay quắt mái tóc hung đỏ rất đặc biệt, nhớ ánh mắt sâu thẳm biết-nói, nhớ lắm tất cả về anh.
Nếu như cậu đang ở bên anh…
*
Anh ta dẫn cậu vào một nhà hàng cách nhà thờ không xa, trông có vẻ khá ấm cúng. Cậu chọn một chiếc bàn trong góc, khuất bởi một quầy bar. Anh ta mỉm cười:
“Này, tin không, chú mèo khi nãy đã tặng anh một món quà đấy!”
“Điên à?”
“Nè!”
Anh ta hớn hở chìa ra một chiếc nhẫn bạc. Cậu lập tức cầm lấy nó và ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu rằng đây chính là món đồ anh đã đánh rơi. Một suy nghĩ ngớ ngẩn mà chỉ một kẻ lãng mạn như cậu mới có thể nghĩ ra.
Khi quay về thực tế, cậu nhận ra chiếc nhẫn, mặc dù rất đẹp với những họa tiết chạm khắc tỉ mỉ, nhưng không phải là cái lấp-lánh-ánh-bạc-và-vàng như lời của anh. Những đường họa tiết kia có màu xanh trong veo, như thể đang phản chiếu màu trời.
“Anh nhặt ở đâu thế?”
“Chỗ nhà thờ khi nãy. Thấy con mèo đang chơi với nó.”
“Hay ho nhỉ!” – Cậu buột miệng – “Cho em nhé?”
“Uh.”
Dù sao cậu vẫn thích mấy món trang sức linh tinh. Và nếu đó là một cái nhẫn rất đẹp như thế này, sao lại không nhận nhỉ?
*
“Anh lại quầy bar chút. Em cần gì không?” – Nó đứng lên khi v