ầu gối, nhìn thoáng qua là một người có đời sống vật chất rất khá. Tiếc là biểu tình lại rất nghiêm túc.
Cố Nhược Tư chỉ mới gặp nàng lần đầu, nhưng lại có một cảm giác đặc biệt, giống như quen thuộc, lại không biết quen thuộc từ đâu mà đến, một tay nắm chuôi cửa, một tay đẩy gọng kính lên,
“Ngươi tìm ai?”
Nữ tử kia nhìn nàng, hơi chút ngập ngừng mới mở miệng,
“Xin hỏi, Cố Nhược Tư ở nơi này đúng không?”
“Đúng vậy, là ta.” Cố Nhược Tư ngỡ ngàng.
“Vậy, ngươi có phải hay không có một nữ nhân?”
“Ân, đúng vậy.” Lại nháy mắt mấy cái.
“Ta là mẹ đẻ của con gái ngươi.”
Cố Nhược Tư ngây người một chút, ánh mắt chợt sắc bén, mặt nháy mắt liền biến sắc.
“Thực xin lỗi, ngươi tìm lộn người.”
Nói xong liền đóng cửa. Ngoài cửa nữ nhân đưa tay cản lại,
“Ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Cố Nhược Tư nhìn thẳng nàng, nàng không hề sợ hãi, “Ngươi như vậy không phải là cách giải quyết vấn đề.”
“Chúng ta không có gì để nói cả.”
Nữ tử kia nhếch khóe miệng, “Ta lại không cho là như vậy.”
Cố Nhược Tư đứng thẳng lưng, cười lạnh một tiếng,
“Ngươi cho thế nào là chuyện của ngươi, không liên quan gì ta cả.”
Nói xong, cửa bị dùng sức đóng lại. Nàng không dám nói thêm nữa, sợ lộ ra vẻ hoang mang. Nhưng đóng cửa xong cũng không thể chấm dứt nỗi sợ hãi đột nhiên đến. Cố Nhược Tư một cử động nhỏ cũng không dám động, tim đập gia tốc, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
Sau một lúc lâu, giày cao gót rời đi, thanh âm cốp cốp xuống lầu. Cố Nhược Tư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, dựa lưng vào cánh cửa, hai mắt nhìn thẳng, dựa người ngồi xuống đất.
Trong bốn năm qua, nàng không phải chưa nghĩ đến ngày này. Thậm chí những lúc cảm xúc buồn bực, nàng từng ngóng trông người này xuất hiện, mang đi cái kia làm cho cuộc sống của nàng trở nên rối loạn phiền hà. Nhưng mà, khi ngày này thực sự đến, vì sao lại sinh ra cảm giác sợ hãi. Cố Nhược Tư cảm thấy đầu óc choáng váng, vô lực tự hỏi, bên tai lặp đi lặp lại câu nói kia,
Ta là mẹ đẻ của con gái ngươi …
Ta là mẹ đẻ của con gái ngươi …
Ta là mẹ đẻ của con gái ngươi …
Thật đúng lý hợp tình biết bao, thật hiên ngang lẫm liệt biết mấy, mẹ đẻ, huyết thống, đó là số trời đã định không thể thay đổi, nhưng nàng Cố Nhược Tư dù cho đem hết toàn lực nuôi lớn nữ nhân cũng không thể thay đổi được gì. Mặc kệ việc có từng vứt bỏ hay không, nếu mẹ con tái gặp lại, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản.
Cố Nhược Tư xoa trán, cực lực an ủi mình, có lẽ chỉ là hiểu lầm, có lẽ nhận sai rồi chăng? Chính là cảm giác lo sợ không yên lại bối rối từ đâu mà đến? Chả lẽ lúc mở cửa kia, nàng cũng đã dự cảm tới rồi.
Kim đồng hồ từng chút từng chút điểm, bên ngoài trời đã chiều. Cố Nhược Tư đứng lên, thay quần áo, nâng đôi chân nặng trĩu ra ngoài, đi đón nữ nhân đã đến tuổi đi nhà trẻ.
Lúc ra khỏi cửa, nàng trong lòng rất là không yên nữ tử kia sẽ ở ngoài cửa chờ, đợi đến khi trên đường không có ai quanh đó, trong lòng cảm thấy may mắn. Cất bước nhanh hơn hướng con đường đến nhà trẻ đi đến.
Lão sư dẫn Tháp Tháp ra, tiểu cô nương giống con bướm bay ra khỏi hang, lớn tiếng kêu mẹ, nhào vào vòng tay Cố Nhược Tư. Cố Nhược Tư cười ôm lấy nàng, quay đầu nghe lão sư kể tình hình một ngày của tiểu nữ nhân.
Nghe lão sư nói, cùng tiểu bằng hữu chơi đùa rất tốt, ăn cơm trưa cũng tốt lắm, Cố Nhược Tư sờ sờ đầu nữ nhân, hướng lão sư chào tạm biệt, nắm tay nàng chậm rãi đi về nhà. Tháp Tháp mặc váy ô vuông, áo khoác da lông ngắn, trên chân là một đôi màu đỏ búp bê giày da, một bên sôi nổi đi, một bên cùng mẹ kể những chuyện xảy ra hôm nay ở nhà trẻ. Thế nhưng hôm nay Cố Nhược Tư có chút ít không yên lòng, vẫn lắng nghe, nhưng không có giống mọi ngày cùng trò chuyện với nữ nhân.
Cúi đầu đi đến dưới lầu nhà mình, Cố Nhược Tư nhìn thấy giờ phút này tối không muốn thấy người kia. Nữ tử kia im lặng đứng ở mái hiên, nhìn các nàng chậm rãi lại đây. Áo sơmi cùng áo khoác ngoài, càng tăng thêm dáng người có vẻ lẳng lơ quyến rũ. Nàng không nhìn Cố Nhược Tư, ánh mắt chăm chú vào trên người Tháp Tháp.
Cố Nhược Tư nắm chặt tay nhỏ bé của nữ nhân, Tháp Tháp không biết chuyện gì xảy ra, có chút ít tò mò ngẩng đầu nhìn mẹ. Chờ đến gần, nữ tử đứng trước các nàng, ngồi xổm xuống trước mặt Tháp Tháp,
“Tiểu bằng hữu, ngươi tên là gì?”
Tháp Tháp nháy mắt mấy cái, mồm miệng lưu loát trả lời,
“Cố Niệm.”
“Cố Niệm.”
Nữ tử kia lập lại một lần, cười rộ lên. Cố Nhược Tư theo bản năng đem nữ nhân kéo về phía sau, khẩn trương nhìn chằm chằm đối phương.
“Vậy ngươi có biết —— ta là ai không?”
Tháp Tháp tò mò lắc đầu,
“Ta là —— ”
“Ngươi muốn làm gì? !”
Cố Nhược Tư gấp rút ngắt lời nàng, đem nữ nhân chắn ở phía sau. Tháp Tháp từ phía sau ôm lấy chân mẹ, một đôi con ngươi hắc thủy tinh trong suốt nhìn trước mắt người xa lạ nọ. Nữ tử kia không nói thêm nữa, đứng lên, nhìn thẳng Cố Nhược Tư,
“Ta nói rồi, chúng ta cần nói chuyện.”
Cố Nhược Tư hít thở dồn dập, ánh mắt không thân thiện nhìn đối phương. Nhưng nữ tử kia rất kiên quyết, một chút cũng không lùi bước. Sau một lúc lâu, Cố Nhược Tư bất đắc dĩ miễn cưỡng mở miệng,
“Muốn nói ngươi ngày mai lại đây, đừng