vẻ như cô ấy đã bắt đầu có tình cảm với người khác giới. Với tính cách cô ấy, chả có gì khiến cô ấy ngó lơ mình trong thời gian vừa qua. Chắc là cô ấy đã xác định được mình là ai rồi. Linh cầm điện thoại gọi cho khách hàng, bấm số của Thùy Chi để chắc chắn có phải là Thùy Chi không, trong ánh sáng không đều của rạp chiếu phim, dễ nhầm lắm chứ. Cô đưa điện thoại lên tai và quan sát người cách mình 4 dãy ghế thật kĩ. Có tiếng trả lời:
– Alo, tôi là Thùy Chi đây – người đó đang cầm điện thoại đưa sát vào tai. Là Thùy Chi thật rồi. Trái tim của Linh như bị ai bóp nghẹt. Bất ngờ anh thấy giáo quay sang hôn lên má Thùy Chi. Linh thấy Thùy Chi vùng vằng, không, hoặc có thể là đang cười cũng nên. Ai mà biết được, khoảng cách quá xa để xác định được họ đang làm gì. Biết đâu… là hơn thế. Cô ngồi như bị thôi miên, mắt dán vào lưng của Thùy Chi.
Đôi khi con người ta như có giác quan thứ 6. Những lúc bị nói xấu này, hoặc những lúc nguy hiểm sao đó, hoặc có thể là vì một đôi mắt như ánh đèn pha đang chiếu thẳng vào lưng mình. Cảm giác nhột nhạt, Thùy Chi quay lưng lại và bắt gặp ánh mắt của Linh. Cô hốt hoảng. Nếu như Linh ngồi ở ghế đó từ đầu thì nghĩa là mọi nhất cử nhất động của cô và anh thầy giáo Linh đều biết. Chẳng lẽ nào cái số điện thoại lúc nãy là của Linh gọi thử??? Thay vì hả hê thì Thùy Chi thấy bối rối và lo lắng. Chắc chắn cái hôn lúc nãy của thầy giáo – người mà cô nghĩ sẽ dùng để khiến Linh ghen tuông đã bị nhìn thấy.
Thùy Chi quay lại lần hai thì đã không thấy Linh đâu, chiếc ghế trống – nghĩa là Linh đã bỏ về. Chết rồi, làm sao bây giờ? Mình đùa hơi quá rồi!
Chuyến bay kết thúc sớm hơn dự định. Linh đang có mặt ở Huế. Không khí nơi đây thật khác xa SG. Một nơi thì tấp nập ồn ã, một nơi thì thanh bình và trầm mặc đến kì lạ. Cứ như mình đang ở điều hòa mát lạnh, chạy ra ngoài trời thấy nóng bức đột ngột đến khó thở. Linh nhanh chóng bắt taxi và về khách sạn đã được đặt từ trước. Đường phố ở Huế không ồn ào, tấp nập. Mọi người đi lai trên đường không lộ vẻ vội vàng, chen lấn gì cả.
Một chuyến bay không quá mệt nhưng thời gian qua khiến Linh khá mệt mỏi, bước chân vào khách sạn, thực hiện xong các thủ tục cần thiết, Linh lên phòng gọi điện thông báo tình hình cho một vài người rồi lăn ra ngủ.
***
Ngay cái tối mà Linh bắt gặp Thùy Chi trong rạp chiếu phim, Linh đã gọi điện cho Giám đốc và xin phép được nghỉ dài hạn. Được sếp đồng ý, ngày hôm sau cô lên thông báo tình hình cho nhân viên, phân công công việc, đồng thời cử cậu trợ lý lên điều hành thay mình trong thời gian tới. Chiều tối cô đến tạm biệt gia đình Hùng rồi đến sân bay luôn. Cô không nói rõ là mình sẽ đi đâu, chỉ giải thích ngắn gọn, trong thời gian đó cô nhờ chị Bình thỉnh thoảng lên dọn nhà cho đỡ việc không có hơi người.
Với thời gian nghỉ dài hơi như vậy, Linh mong rằng mình sẽ quên Thùy Chi và sẽ có những hướng phát triển mới cho mình. Cô đắn đo việc sẽ đi đâu, và cuối cùng cô chọn Huế là điểm đến đầu tiên của mình. Mong rằng sự yên bình nơi đây sẽ giúp cô tĩnh trí.
***
Tối hôm ấy. Thùy Chi vẫn hy vọng Linh sẽ gọi điện hay nhắn tin cho cô. Nhưng tuyệt nhiên không. Trong lòng tuy thấp thỏm nhưng Thùy Chi thấy vui vì rõ ràng đã khiến Linh giận. Cái cảm giác như trả được nợ khiến Thùy Chi không thèm nhắn tin làm lành mà dứt khoát chờ đợi việc làm lành của Linh. Nhưng chờ mãi sang ngày hôm sau mà cô vẫn không thấy Linh liên lạc gì. Đến tối không chịu được, Thùy Chi đành bấm bụng gọi điện cho Linh, nhưng không liên lạc được. Nghĩ lại thấy mình quá đáng, tối hôm sau, Thùy Chi mua một bó hoa thật đẹp rồi đến nhà người yêu. Cô gọi mãi, chờ mãi, gọi điện thì không liên lạc được đành hậm hực ra về. Ngày hôm sau, rút kinh nghiệm sợ đến nhà không gặp, cô đến công ty của Linh chờ ngoài cổng. Chờ mãi hết giờ làm rồi, mọi người lục tục kéo nhau về mà vẫn chưa thấy Linh ra, Thùy Chi đâm sốt ruột. Cô đến phòng bảo vệ hỏi Linh, nhân viên bảo vệ bảo rằng:
– Cô ấy (Linh) xin nghỉ phép rồi. Bắt đầu nghỉ từ hôm qua
– Có thật không chú? Có thật là Linh không chú, Vũ Hoài Linh ạ?
– Thì công ty chỉ có mỗi một Linh!
– Thế chú có biết cô ấy đi đâu không ạ?
– Chịu, chỉ biết là đi thôi. Thế cô gặp cô ấy có việc gì, nếu công việc thì có thể trao đổi với cậu Huân, bây giờ cậu ấy là người điều hành trực tiếp ở đây.
– Ơ dạ không ạ. Cảm ơn chú.
Thùy Chi rã rời chân tay. Lết về đến nhà nằm vật ra, khóc nức nở. Thôi chết rồi, gậy ông lại đập lưng ông. Chắc chắn Linh nghĩ mình yêu người khác nên mới bỏ đi đột ngột như vậy. Điện thoại thì không liên lạc được. Mình có thể làm gì đây? Em xin lỗi! Thùy Chi gào lên trong nước mắt. Nhưng muộn mất rồi.
***
Đã một tuần trôi qua. Linh bắt nhịp dần với cuộc sống ở Huế. Cô thuê một phòng trọ của người dân, nhìn khá khang trang. Cô nói chuyện với họ những lúc ở nhà. Hầu hết thời gian cô đi ra ngoài và tìm hiểu những danh lam thắng cảnh có tiếng, đến xem những dự án nổi bật đang phát triển tại Huế. Vừa đi chơi vừa tìm hiểu những khả năng phát triển BĐS ở Huế, một công đôi việc.
Chiều hôm ấy đang đi dạo thì trời mưa. Cô vội chạy vào một quán bánh dọc đường. Trong quán ồn ào, nào là người thì trú mưa, nào là khách đang ngồi ăn. Góc này là mấy cô nhân viên văn phòng nghỉ giải lao xuống ăn bánh, kia là mấy người bán hàng rong chạy mưa. Linh