em lại hỏi thế?
– Vì em thấy những ánh mắt mà hai người nhìn nhau. Chỉ có thể là yêu nhau thì người ta mới nhìn nhau như thế. Chị không phải dấu em. Chả ai là con gái lại mang tặng bó hoa hình trái tim to đùng như thế vào ngày lễ tình nhân cả.
Thùy Chi im lặng không biết nói với Trường ra sao.
– Chị cứ nói đi, em là em trai của chị cơ mà. Em không khó chịu nếu biết chị là Lesbian đâu. Em còn có mấy cô bạn đồng tính nữa đấy. Họ vui lắm!
– Chị cũng không biết sao nữa. Chị ấy là người đầu tiên mang đến cho chị nhiều nụ cười đến vậy. Chị đã xao xuyến ngay khi lần đầu tiên gặp chị ấy.
Rồi Thùy Chi kể lại lần đầu tiên họ gặp nhau ra sao, và những câu chuyện cứ tiếp diễn về sau như thế nào. Thùy Chi kể với giọng trìu mến, như đang kể về ai đó trong mơ vậy.
– Chị ấy nhìn được đấy chứ! – Trường cắt ngang.
– Ừm, chị của em cũng xinh thế này cơ mà. Lúc đầu chị hoang mang ghê lắm. Không biết là sao nữa. Chị đã khóc lóc và định tự tử vì biết mình thích người đồng giới. Rồi cái hôm em điện về mà bảo chị là em vừa được tăng lương đó, chị mới nghĩ, nếu mình cố gắng thì mọi thứ sẽ khác, mình sẽ được ghi nhận, không ở mặt này thì mặt khác.
– Đúng rồi, tại ở VN người ta còn hạn chế góc nhìn về người đồng tính. Còn ở nước ngoài, họ tự do lắm, và cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ. Điều quan trọng là họ cũng sống, làm việc, cống hiến cho xã hội như bao người khác, đôi khi còn hơn hẳn những người bình thường. Và họ cũng sâu sắc nhạy cảm nữa.
– Khiếp, em trai tôi lớn quá rồi. Thế đã có bạn gái chưa?
– Có chứ, ảnh cô ấy đây này. Trường móc trong ví ra ảnh của một cô gái tóc vàng, mắt xanh đúng chất Tây, nhìn rất đáng yêu.
Cứ thế, hai chị em lâu ngày gặp nhau nên hàn huyên đến tận đêm khuya.Tối qua chàng ngủ có ngon không?”
“Ừm, lần nào đi gặp cô giáo về tôi cũng ngủ ngon mà! Cô giáo thì sao?”
“Hai chị em em ngồi nói chuyện tới sáng. Thế hôm nào không gặp nhau thì chàng không ngủ ngon sao?”
“Gần như thế! Nên tôi đang định xúc tiến việc không muốn mình mất quá nhiều giấc ngủ ngon đây!”
“Thế chàng định dời nhà sang gần nhà em ở đấy à?”
“Có thể lắm. Nhưng cô giáo có ý kiến gì hay hơn không?”
“Có chứ!”
“Là gì vậy, cô giáo giúp tôi đi”
“Thế giúp xong thì có trả công cho em hậu hĩnh không?”
“Ờ, chắc là có chứ. Để xem hiệu quả của việc làm đó đã. Nhưng dẫu gì thì tôi vẫn muốn là học sinh của nàng suốt đời!”
“Sẵn sàng chưa?”
“Chắc chắn rồi!”
“Điều này chắc là… em muốn nói trực tiếp cơ!”
“Ôi trời!”
Sự tích để hai người họ chọn đại từ nhân xưng chàng – nàng/ anh – em cũng rất hay ho. Sau cái vụ thắc mắc của Thùy Chi, Linh ngẩn tò te ra, không biết nên xưng hô thế nào. Cô chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ tự xưng là anh và gọi một người con gái khác là em. Đang chưa biết như nào, xưng tôi thì thấy nó cứ xa xa mà không tình cảm, chợt Thùy Chi nhắn tin:
– Chàng ơi, em yêu chàng!
– Nàng ơi, anh cũng yêu em.
***
Xem chừng là Linh hồi hộp ghê gớm khi nhận được tin nhắn đầy ngụ ý như thế của Thùy Chi. Mình phải hẹn hò sớm hơn dự kiến mới được. Nhưng đợt này công việc đang giảm hiệu quả. Đang đến mùa bđs tạm nghỉ giữa hiệp nên các dự án cũng không còn nhiều. Phải nghĩ cách triển khai dịch vụ khác để giữ khách hàng mới được.
“Chiều đưa em đi mua ít đồ nhé!”
Oái, sao không phải lúc nào mà lại chiều nay nhỉ? Toàn hẹn vào cái lúc người ta bận cơ.
“Xin lỗi cô giáo, chiều anh có việc bận không dừng được. Để hôm khác anh đưa cô giáo đi nhé!”
“Nhưng em cần chiều nay cơ!”
“Nhưng chiều nay anh không nghỉ được, hay cô giáo muốn mua gì cứ liệt kê ra anh đi mua cho, ok?”
“Thôi em tự đi vậy!”
Linh tiếc hùi hụi nhưng chiều nay cô đã lỡ hẹn với đối tác rồi. Công việc làm ăn, trước hết là phải giữ chữ tín. Làm kinh doanh nên Linh quá biết câu “một lần thất tín, vạn lần mất tin”.
3h chiều, Linh ăn mặc lịch thiệp đến chỗ hẹn, một quán café sang trọng trên dãy phố café nổi tiếng ở đây. Đối tác của cô là một phụ nữ, trẻ và duyên dáng vô cùng trong chiếc váy trắng sữa thêm các họa tiết tỉ mỉ. Tình cờ khi cô ta là đồng hương của Linh. Hai người cùng quê tự dưng gặp nhau trên một mảnh đất khác khiến giọng nói chung trở nên thân thiết. Hai người nói chuyện với nhau rất hợp gu, đơn giản vì họ là những người con xa quê, xa gia đình đến một nơi ồn ã để lập nghiệp, và cũng đang trên đường thành đạt. Họ kể cho nhau nghe tuổi thơ của mình ra sao, nơi những con đường đã từng in đậm dấu chân của họ. Cô gái kể cho Linh nghe ngày xưa cô đã nghịch ngợm như nào,và chứng tích là vết sẹo còn lại trên má phải. Thậm chí, để xác thực, cô gái còn bảo Linh thử chạm tay vào vết sẹo mà xem và Linh rất vui vẻ làm theo. Cô gái bảo cô có đủ tiền để tẩy cái sẹo đi, nhưng vì nó cũng không ảnh hưởng gì đến khuôn mặt của cô lắm nên cô muốn giữ nó lại làm kỉ niệm. Buổi trao đổi công việc không những thành công mĩ mãn mà Linh còn biết thêm một đồng hương, họ đã có một buổi chiều rất vui vẻ, rất nhiều nụ cười tặng cho nhau.
Nhưng Linh không biết rằng, ở một gốc cây trước quán nước, Thùy Chi tình cờ nhìn thấy Linh. Và cái cử chỉ đưa tay xem vết sẹo của cô bạn đồng hương trong mắt Thùy Chi là một cử chỉ mang tính chất và mục đích khác. Cô đứng im gần 20 phút để nhìn Li