trách cũng không làm gì hắn. Vậy mà hắn lại nhẫn tâm giết Xuân, chỉ là mạng Xuân lớn. Hùng thật thấy tiếc cho tấm lòng của Xuân.
– Cạn
Cả hai uống khá nhiều, chắc là cũng sắp say.
– Còn Xuân với Ngọc thì sao
Dừng tay không khui lon bia đang cầm Xuân đăm chiêu suy nghĩ.
– Xuân vẫn còn yêu Ngọc đúng không? – Hùng lấy lon bia trên tay Xuân và tự khui
Xuân im lặng gật đầu.
– Dũng cảm lên, Ngọc vẫn chờ Xuân đó
Xuân nhìn Hùng, im lặng. Chờ, đúng vậy sao. Nếu không chờ thì cô ấy đâu phải sống một mình tới bây giờ.
– Ngày Ngọc sinh bé Xuân không có Xuân xuất hiện. Tôi đã rất giận nhưng Hoàng Hải lại đến và nói Xuân đã chết. Xuân có biết Ngọc sốc đến mức suýt mất cả mẹ lẫn con không?
Xuân nghe những gì Hùng nói, cứ như đang hứng chịu những cơn mưa đá vào người. Nó rát đau đó trên mặt, có phải là nước mắt đang thấm vào vết thương. Nó lạnh cả da thịt, và nó càu xé tim của Xuân.
– Cô ấy may mắn sống sót, nhưng lại rơi vào tình trạng không ổn về thần kinh trong một năm. Thời gian đó bé Xuân như một liều thuốc của Ngọc. Theo ý của Ngọc nên cả nhà đặt tên cho con bé là Ngọc Xuân
Xuân không muốn nghe nữa, Xuân không chịu được. Vậy mà Xuân đã không bên cạnh Ngọc, vậy mà nói là yêu Ngọc. Xuân đúng là kẻ đang ghét nhất trên đời, để cô ấy một mình đối diện tất cả.
– Nghe nè, chỉ có Xuân mới có thể xoa dịu lòng Ngọc. Mẹ con của cô ấy cần Xuân, Xuân hiểu không? – Hùng nói như hét, anh nắm cổ áo của Xuân. Anh không thích thấy Xuân thiếu tự tin như vậy, lòng đau mà không nói. Có khó khăn cũng không giải bày, anh cũng là bạn cơ mà
– Anh, đừng mà – nghe tiếng ngày một lớn bên dưới Dung vội chạy xuống xem. Thấy Hùng có vẻ nóng giận định làm gì Xuân nên cô vội ngăn
– Em đừng lo, Xuân là bạn tốt của anh. Anh không đánh nó đâu – Hùng uống hết lon còn lại trên bàn rồi bỏ lên phòng
Dung định đi theo nhưng bỏ Xuân ở đây thì cô không yên tâm.
– Xuân ổn chứ
– Yên tâm, Xuân ổn – Xuân tự leo lên sa lông mà nằm
Dung gom những lon bia vung vãi vào thùng rồi dọn cho sạch chổ hai người vừa uống.
– Em thoát khỏi con đường ăn chơi lêu lỏng cũng là nhờ Ngọc. Khi mà ai cũng xem em là đồ bỏ thứ con gái không ra gì thì Ngọc lại đến và bên cạnh em. Cô ấy là bạn, là ân nhân của em. Nhờ hai người mà em biết Hùng để rồi có một gia đình hạnh phúc. Em hi vọng hai người cũng sẽ như vậy, Ngọc vẫn yêu Xuân – Dung lững thững về phòng, ngoái nhìn lại thì Xuân vẫn nằm yên bất động. Cô cũng không muốn làm phiền
Xuân nghe tất cả, yêu, vậy Phương là gì. Chẳng lẽ cô ấy miễn cưỡng ép buộc mình. Yêu, Xuân vẫn yêu Ngọc. Xuân nên làm gì tiếp theo, theo đuổi hay là rút lui. Rút lui Xuân đã nghĩ nhiều lắm rồi nhưng sao vẫn không thể. Ai có thể từ bỏ người mình yêu dễ dàng được, nhưng giờ điều quan trọng vẫn là bảo vệ mẹ con của họ. Ừ bảo vệ, chỉ cần họ bình yên thì Xuân mới thật sự an lòng.
Có những sự việc không tìm hiểu rõ nguyên do thì có thể gây đau khổ cho chính mình và người mình thương yêu.
Đêm qua cả hai uống khá nhiều, Hùng cũng thấy choáng vậy mà ra phòng khách anh đã không thấy Xuân đâu.
– Xuân đâu em?
– Xuân về rồi anh – Dung dưới nhà bếp nói vọng lên
Hùng không hỏi nữa mà uống cạn ly nước gừng nóng mà Dung vừa pha để giải rượu.
Xuân cũng cần phải đi làm, không làm thì sống bằng gì đây. Trong người mệt thật chứ không phải khỏe như trước. Nhưng công việc thì vẫn phải giải quyết.
– Phó giám đốc có người bên Thế Gia muốn gặp
– Được rồi, cô mời họ vào phòng tiếp khách hàng giúp tôi. Chuẩn bị nước luôn
– Dạ
Cô thư kí vừa đi, Xuân liền lao vào phòng vệ sinh mà rửa mặt cho tỉnh táo hơn. Làm chức càng cao trách nhiệm càng nhiều, làm trưởng phòng nhân sự ngoài Nha Trang có vẻ tốt hơn, trong đây Xuân phải làm làm luôn đại diện cho chi nhánh của công ty. Sửa lại tư thế Xuân nhẹ nhàng mở cửa vào phòng.
– Chào phó giám đốc – Ngọc khựng lại trong câu chào hỏi, là Xuân
– Mời Ngọc ngồi – Xuân cũng bất ngờ, không ngờ lại gặp Ngọc ở đây, nhưng công việc thì phải rõ ràng
Ngọc cũng vậy, ngạc nhiên thì để sau bàn việc trước đã.
Không khí không quá im lặng nhưng cũng không quá nhộn nhịp. Cả hai cùng trao đổi một vài điều cho bản hợp đồng mới lần này. Thế Phương ngày càng có hứng thú làm việc với công ty của Xuân. Đơn hàng liên tục được đặt với số lượng lớn, có khi còn đặt trước. Và hiển nhiên Thế Gia cũng trở thành khách hàng đặc biệt của KN.
– Em còn vấn đề gì chưa rõ không?
– Em nghĩ vậy là ổn em sẽ trình giám đốc
– Ừ, em uống nước đi – Xuân lấy ly nước lọc đưa cho Ngọc. Lúc nảy thư kí của Xuân đem vào hai lon nước ngọt và hai cái tẩy nhưng Ngọc thì không uống thức uống có ga vào buổi sáng
– Tối qua Xuân có uống chút ít đúng không
– Ừ – Xuân bất ngờ trước câu hỏi của Ngọc. Không biết làm sao cho đỡ ngượng nên uống cạn luôn ly nước lọc
– Tại thấy Xuân có vẻ mệt
– Nhìn te tua lắm sao?
Ngọc nhẹ gật đầu. Thân quen không phải ngày một ngày hai làm sao Ngọc không phát hiện. Hồi trước mỗi lần một trong hai có mùi cồn là người còn lại đã tìm cách giải ngay để sáng ra còn phải đi làm. Ngọc thì uống không bằng Xuân nhưng vẫn biết kiềm chế có quạy phá thì cũng chỉ trước mặt Xuân. Xuân cũng lao đao lắm, còn Xuân uống nhiều vào là sáng lại như con gà mắc mưa. Ngọc cũng phải tìm cách giúp Xuân. L